Chương
Hơn nữa, trước đây mỗi lần lệnh truy sát cấp cao nhất ban ra đều chưa từng thất thủ, chỉ cần là người bị phát lệnh truy sát, lâu nhất cũng không sống được một tháng!
Mặc dù lệnh truy sát này do Điện Long Thần ban hành, cũng chỉ có tác dụng với các thành viên của Điện Long Thần.
Nhưng một khi nó được ban hành, hầu hết thế giới ngầm sẽ tham gia vào cuộc truy đuổi này, để có được cơ hội lấy lòng Điện Long Thần.
Tuy nhiên, Mười bảy đã tạo nên kỷ lục, sau khi lệnh truy sát này được ban hành, vô số người tham gia truy sát đã bị Mười bảy giết chết!
Mãi đến một năm sau, một thế lực đen tối nào đó vô tình biết được nơi ẩn náu của Mười bảy, sau đó trực tiếp sử dụng hàng trăm khẩu pháo, thậm chí còn điều động cả chục máy bay và vài chiếc trực thăng vũ trang tiến hành ném bom như rải thảm!
Khu vực đó bị oanh tạc thành một mảnh đất cháy đen, đừng nói là người sống, thậm chí không có lấy một cây cỏ dại còn sống sót trong khu vực đó.
Mà trong cuộc khảo sát sau vụ đánh bom, họ đã tìm thấy một chiếc vòng bạc mà Mười bảy thường đeo trên cổ tay, và một số bộ phận cơ thể rời rạc đã cháy đen thành than.
Với những thứ này, đủ để chứng minh Mười bảy đã bị chôn vùi trong vụ đánh bom rải thảm, lệnh truy sát do Điện Long Thần ban ra đã kết thúc thành công.
Diệp Vĩnh Khang lúc đó tỏ vẻ rất vui mừng và đã treo thưởng cao ngất ngưởng cho tổ chức đã giết chết Mười bảy.
Sau đó tổ chức một bữa tiệc linh đình, dành cả tuần để uống rượu với đủ loại người khác nhau, cũng say cả tuần lễ.
Trong khoảng thời gian đó, không ai có thể hiểu được sự dày vò mà Diệp Vĩnh Khang phải chịu đựng trong lòng, anh cảm thấy trái tim mình gần như bị những lưỡi dao sắc bén cứa sâu!
Mãi cho đến khi thời gian trôi qua từng ngày, cơn đau mới vơi đi từng chút một.
Đặc biệt là sau khi gặp gỡ Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang mới vui vẻ hơn một chút, cái tên đó cùng sự việc trong quá khứ kia dần dần mai một trong trí nhớ của anh.
Diệp Vĩnh Khang còn tưởng rằng những chuyện này đã là quá khứ, sẽ không bao giờ dậy sóng được nữa.
Nhưng khi anh nghe Hồng Lý nói rằng Mười bảy vẫn còn sống vừa rồi, cảm xúc bị kìm nén sâu trong lòng anh bùng lên như một cơn bão.
Về đến nhà, thấy Lâm Tĩnh cũng đang ở nhà mình, nói chuyện phiếm và cười đùa với Hạ Huyền Trúc.
“Vĩnh Khang, anh về rồi à, Tĩnh Tĩnh với em đang nói về Triệu Đại Lực, vui chết đi được, chưa nghe ai cầu hôn bằng một vali toàn vàng thỏi cả, ha ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang cũng cười hỏi: “Tiểu Trân đâu?”
“Bà ngoại đưa con bé đi công viên tìm đom đóm rồi, Vĩnh Khang, Tĩnh Tĩnh nói lúc đó mặt cô ấy xanh mét phải không, Triệu Đại Lực đáng yêu quá, có phải anh gấu lần trước chắn trước mặt mình không vậy?”
Hạ Huyền Trúc cười nói.
Lâm Tĩnh đáp: “Còn không phải sao? Lúc cậu không ở đấy ấy, tên cao to đen hôi thù lù như con gấu vậy á, quỳ trên mặt đất phịch một cái, sau đó cầm một cái vali lớn lên, tha thiết muốn mình gả cho anh ta, haha, giờ mình còn chả dám nghĩ lại nữa kìa”.
“Chuyện này mình phải cảm ơn anh chồng Vĩnh Khang của cậu rồi. Nếu không có anh ấy giúp mình thì không biết mình thoát thân kiểu gì nữa. Mà này, anh Vĩnh Khang, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rời đi vậy, tên đó không làm gì đó khác thường chứ … “
“Cô cảm thấy nói người khác như vậy vui lắm à?”