Chương
“Vâng”.
Trần Tiểu Túy ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên vươn cánh tay ngọc ngà ra ôm lấy cổ Diệp Vĩnh Khang, đôi mắt đẹp phảng phất hơi nước: “Nhưng bây giờ em vẫn chưa gặp được, cho nên anh vẫn là của em”.
Nói xong, tay của Trần Tiểu Túy bỗng nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Diệp Vĩnh Khang.
“À… Ngày hôm qua là lần đầu tiên của em, làm nhiều như vậy có…”
Diệp Vĩnh Khang do dự nói.
“Anh có chắc là muốn em trả lời không?”
Đôi mắt của Trần Tiểu Túy ngấn nước, mê hoặc lòng người.
“Vậy… vậy anh không quan tâm nhiều nữa!”
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên trở mình.
Trong phòng ngủ rộng rãi lại nồng nặc mùi vị kích thích.
“Tiểu Túy, anh vẫn luôn tò mò một chuyện”.
Năm phút sau, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ôm Trần Tiểu Túy vào lòng.
“Vâng, anh nói đi”.
Giọng điệu của Trần Tiểu Túy hơi trầm xuống, dường như cảm thấy hơi mất mát với năm phút vừa rồi.
“Anh nghe mấy người Đường Văn Nguyên nói rằng nhà họ Trần của em cũng phải đứng trong top ba gia tộc hàng đầu ở Thiên Hải”.
“Có thể xếp vào top ba ở một thành phố lớn như Thiên Hải thì thực lực không cần nói nhiều”.
“Em là cô hai của gia tộc họ Trần, tại sao không ở nhà chăm lo việc kinh doanh của gia tộc, lại phải một mình chạy đến một nơi nhỏ bé như Giang Bắc để phát triển?”
Nhắc tới vấn đề này, trong mắt Trần Tiểu Túy chợt lóe lên vẻ bất lực cùng chua xót: “Dường như toàn bộ Giang Bắc đều rất tò mò về vấn đề này”.
“Không sai, em là cô hai nhà họ Trần, từ khi sinh ra, em đã có xuất phát điểm mà người bình thường có phấn đấu mười kiếp không ăn không uống cũng khó mà bằng”.
“Em tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, có trong tay một bằng Tiến sĩ và hai bằng Thạc sĩ, em cũng biết rằng mình thông minh hơn một chút so với đa số mọi người”.
“Hơn nữa em có thể chịu khổ được, cũng có thể làm việc chăm chỉ hơn tất cả mọi người, theo lý mà nói bất kể từ phương diện nào, em đều đáng ở lại nhà họ Trần, giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình”.
“Sở dĩ em một mình đến Giang Bắc, em luôn nói với người ngoài rằng đó là vì em không muốn dựa vào gia đình, chỉ muốn dựa vào nỗ lực để chứng tỏ bản thân”.
“Thực ra, những lý do đó không phải sự thật, chỉ là những lời nói cho qua với mọi người mà thôi”.
“Em không phải kẻ ngốc, em biết ở nhà họ Trần nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ra ngoài sống một mình”.
“Nhưng tất cả những điều này đều là bởi bị ép không còn cách nào khác, bởi vì nhà họ Trần không chấp nhận em nữa”.
“Chuyện này phải kể từ năm em vừa đi du học trở về, khi đó, nhà họ Trần đang gặp bế tắc”.
“Cần có sự giúp đỡ của một tập đoàn tài chính khác mới có thể thoát khỏi khó khăn. Cách dễ dàng hiệu quả nhất kết thông gia với tập đoàn đó”.
“Cậu chủ của tập đoàn tài chính kia vừa hay cũng thích em, đối với nhà họ Trần, đây là một sự kiện đáng mừng”.
“Họ bắt đầu thu xếp hôn sự của em với người đó mà không hề hỏi ý kiến của em”.