Chương
Phương Nhất Minh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt được ra hai chữ này.
Ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang vô cùng phức tạp, có sùng bái, kinh sợ và cả khó tin.
“Chú nhìn anh làm gì, chú có phải đàn bà con gái đâu”.
Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói: “Chú xử lý chuyện ở đây đi, có gì thắc mắc thì gọi cho anh”.
Dứt lời, anh lại nói với Yên Vĩ Điệp: “Cô đưa hai người họ về đi, không có gì đáng ngại cả, chỉ cần ngủ một giấc là được”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Vĩnh Khang đưa tay khoác vai Trần Tiểu Túy: “Em lái xe đi”.
Trần Tiểu Túy gật đầu: “Đi đâu?”
“Sân bay”.
“Sân bay?”
Trần Tiểu Túy khó hiểu hỏi: “Anh muốn đi đâu sao?”
“Không phải anh muốn đi”.
Diệp Vĩnh Khang cười với Trần Tiểu Túy: “Mà là hai chúng ta cùng đi, chuyến bay gần nhất đi Thiên Hải!”
“Hả? Nhưng… hay là hoãn thêm hai ngày nữa…”
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi mất cảnh giác.
“Hoãn cái gì chứ?”
Diệp Vĩnh Khang lười biếng mở cửa xe, nói: “Ngay cả người phụ nữ của ông đây mà cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống rồi. Một phút anh cũng không nhẫn nhịn được nữa, mau lái xe đi, tranh thủ thời gian!”
“Vâng, ok!”
Trần Tiểu Túy nghe vậy, lập tức cảm thấy trái tim được sưởi ấm.
Ba tiếng sau.
Máy bay hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Thiên Hải.
“Không ngờ không khí ở một thành phố hiện đại như Thiên Hải lại trong lành như vậy”.
Vừa ra khỏi máy bay, Diệp Vĩnh Khang đã cảm nhận được một luồng không khí sảng khoái phả vào mặt, còn trong lành hơn cả bầu không khí ở công viên Sâm Lâm, Giang Bắc.
“Thiên Hải luôn coi trọng việc bảo vệ môi trường, hàng năm đầu tư vào việc bảo vệ môi trường nhiều gấp năm lần mức đầu tư trung bình vào các thành phố khác”.
“Không chỉ vậy, còn có một truyền thuyết liên quan đến môi trường ở Thiên Hải”.
Trần Tiểu Túy khoác cánh tay Diệp Vĩnh Khang, lần này trở lại Thiên Hải cô ấy hơi phấn khích nên nói nhiều hơn hẳn.
“Gần Thiên Hải có ngọn núi Lan Đình, nghe nói trên ngọn núi đó cất giữ một món bảo vật, món bảo vật đó hấp thụ tinh hoa của trời đất”.
“Vì vậy thành phố Thiên Hải có được tinh hoa trời đất gấp nhiều lần so với những địa phương khác, cho nên môi trường mới tốt như vậy”.
“Ha ha, còn có chuyện như vậy sao? Đó là món bảo vật gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười lớn nói.
“Em không biết, chưa từng có ai nhìn thấy, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, coi nó như câu chuyện chém gió là được, anh sẽ không tin là sự thật đây chứ!”
Trần Tiểu Túy cười nói.