Chương
“Ha ha, tôi biết các anh em đang nghĩ gì”.
Lý Phi cười nói: “Có phải là cảm thấy người này hơi khác biệt với hình tượng hầu quân tướng đúng không?”
“Nếu các cậu nghĩ như thế thật thì có thể thấy vận mệnh của các cậu nhỏ bé”.
“Người này chắc chắn không thể phán xét qua diện mạo, ai quy định hầu quân tướng phải là ông già râu bạc trắng hay là ba đầu sáu tay hoặc là cao lớn thô kệch chứ?”
“Đây không phải là những yếu tố để quyết định một người có phải là hầu quân tướng hay không, điều thực sự có thể quyết định phải là thực lực”.
“Cho nên tiếp theo đây, tôi cả gan phát động khiêu chiến với hầu quân tướng, để hầu quân tướng giúp mọi người mở mang tầm mắt, mọi người nói xem có được không?”
“Được!”
Tất cả mọi người phấn khích trả lời, nếu có thể tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của hầu quân tướng, chuyện này truyền đi chắc chắn đủ để khoe khoang cả đời.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn mỉm cười, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Nhưng trong lòng anh biết rất rõ, tên Lý Phi này đang gài bẫy anh.
Đầu tiên nâng anh lên, tâng bốc thật cao, rồi đợi lát nữa ngã xuống lại càng nhếch nhác.
Thú vị đấy.
Diệp Vĩnh Khang càng thêm tán thưởng tên Lý Phi này, cảm thấy tính cách khá giống Tần Phong, nếu để hai người họ ở chung một chỗ, không biết có thể ma sát ra tia lửa kiểu gì nữa.
“Quân hầu, các anh em đều đang đứng nhìn đấy, anh xem bây giờ anh có tiện không?”
Lý Phi cười mỉm xoa tay, hỏi Diệp Vĩnh Khang.
Vừa nãy anh ta dựng giá lên, chặn đường lui của đối phương, nếu như lúc này đối phương lựa chọn rút lui, chắc chắn sẽ mất hết thể diện.
Diệp Vĩnh Khang nhún vai, đùa giỡn cười nói: “Tôi sắp bị anh khen đến mức phổng mũi luôn rồi, anh thấy tôi còn có lựa chọn thứ hai sao?”
“Ha ha, quân hầu nói gì thế, vừa nãy tôi nói thật mà, nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu đi!”
Lý Phi hào hứng nháy mắt với mấy chiến sĩ, mấy chiến sĩ kia lập tức hiểu ý, vội vàng chạy đến phía trước mục tiêu khoảng mấy chục mét.
Thấy vẻ mặt đạt được mục đích của Lý Phi, Nhậm Thiên Nguyên chỉ có thể âm thầm thở dài.
Lý Phi là cấp dưới được yêu thích nhất của ông ấy, cũng là người giỏi nhất và biết vận dụng đầu óc nhất mà ông ấy từng gặp.
Hơn nữa còn có thể chịu khổ mà không kén cá chọn canh.
Nhưng khuyết điểm duy nhất là quá cao ngạo, cao ngạo đến mức không biết phân biệt nặng nhẹ.
Xem ra hôm nay đúng là cơ hội tốt để cho anh ta một bài học nhớ đời.
“Tôi muốn nói thêm một câu”.
Nhậm Thiên Nguyên nói: “Nếu đã thi đấu thì nên có thưởng có phạt, như thế này đi, nếu ai thắng thì có thể nhận được con dấu danh dự của chiến khu Thiên Hải!”
“Cái gì?”
Nghe những lời này, hai mắt Lý Phi lập tức sáng rực: “Sếp Nhậm, ông nói thật sao? Ông cho tôi con dấu danh dự đó thật à?”