Chương
Lưu Tử Phong sợ tới mức run cầm cập, vội vàng ngẩng đầu lên, nuốt nước bọt rồi lí nhí lên tiếng: “Chuyện này là do chúng tôi sai”.
Lần này không đợi Diệp Vĩnh Khang lên tiếng, Hạ Huyền Trúc đột nhiên lớn giọng nói: “Nói to lên, tôi không nghe rõ!”
Lưu Tử Phong lại sợ run lẩy bẩy, cảm thấy Hạ Huyền Trúc nổi giận thậm chí còn đáng sợ hơn cả tên điên Diệp Vĩnh Khang.
“Chuyện này là do chúng tôi làm sai, chúng tôi đồng ý gánh chịu tất cả hậu quả!”
Lưu Tử Phong chỉ biết tăng âm lượng lên nói một câu.
“Nếu như lật lọng thì sao?”
Hạ Huyền Trúc lại hỏi.
“Lưu Tử Phong tôi nói lời giữ lời…”
“Tôi hỏi anh nếu như thất hứa thì xử lý thế nào!”
Hạ Huyền Trúc đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Trên trán Lưu Tử Phong đầm đìa mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Nếu như lật lọng, tôi sẽ… tôi sẽ… tôi sẽ…”
“Thì anh chính là con rùa rụt cổ khốn kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh nói: “Lặp lại lời tôi vừa nói một lần!”
Sắc mặt Lưu Tử Phong vô cùng khó coi, rõ ràng anh ta rất không muốn nhắc lại lời này.
Có điều cùng lúc phải đối diện với hai cặp mắt sắc lạnh trước mắt, Lưu Tử Phong chỉ đành nghiến răng nói: “Nếu như nuốt lời thì tôi chính là con rùa rụt cổ khốn kiếp!”
“Ồ, thái độ tốt một chút, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như thế, có người ép anh nói à?”
Diệp Vĩnh Khang lớn tiếng quát mắng.
Lúc này Lưu Tử Phong đã có ý định giết người luôn rồi.
Mẹ kiếp, vốn dĩ là bị ép nói còn gì!
“Nếu như nuốt lời thì Lưu Tử Phong tôi chính là con rùa rụt cổ khốn kiếp!”
Bây giờ đang đứng giữa bờ vực cái chết, Lưu Từ Phong chỉ có thể kìm nén ngọn lửa giận và lòng hận thù, nói ra một câu mà đối với anh ta rõ ràng là sự sỉ nhục quá lớn.
“Cũng tàm tạm”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhếch miệng nói: “Tên kia, anh nghe kỹ đây…”
“Câm mồm, không biết lớn bé!”
Hạ Huyền Trúc đột nhiên gằn giọng ngắt lời, Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, chị mới là đại ca, chị nói đi, để em tự vả miệng mình, ha ha ha ha!”
Xem ra Hạ Huyền Trúc đã hoàn toàn nhập vai và thật sự coi bản thân là một nữ đại ca thực thụ luôn rồi.
“Lưu Tử Phong, anh cũng coi như là người của công chúng, mong anh tuân thủ lời hứa, nhớ rõ những gì mà anh vừa mới nói, nếu không lần sau tôi sẽ không khách khí như thế nữa đâu, chúng ta đi!”
Hạ Huyền Trúc để lại một câu, đang chuẩn bị rời đi thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Phan Vân Thiến: “Sếp Hạ xin dừng bước”.
Phan Vân Thiến lảo đảo gắng sức bò dậy từ trên mặt đất, cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Sếp Hạ, lần này chúng tôi thật sự đã ý thức được sai lầm của bản thân”.
“Ban nãy Tử Phong đã xin lỗi cô rồi, thật ra người nên nói lời xin lỗi nhất phải là quản lý tôi đây, bây giờ tôi thay mặt Tử Phong, đại diện cho công ty, đoàn đội của chúng tôi, cũng đại diện cho chính bản thân mình gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới sếp Hạ…”