Chương
“Ừ, đến xem chút, Đội trưởng Hoàng, công việc ở đây thuận lợi không”.
Diệp Vĩnh Khang không vạch trần Hoàng Thử Lang, mà thuận nước đẩy thuyền, muốn xem tên này sẽ ra vẻ như thế nào.
“Hehe, không cần phải nhắc nhở đâu”.
Hoàng Thử Lang lén liếc nhìn Thiên Diệp Nhi, rồi hất cằm nói: “Danh tiếng của tôi ở Giang Bắc không phải cậu không biết. Tên tôi đại diện cho việc không có chút sơ hở nào, chỉ cần có tôi ở đây, dù Thiên Vương tới cũng phải lạy tôi ba cái!”
Nói xong, hắn quay sang Thiên Diệp Nhi lớn tiếng nói: “Em Diệp Nhi, em đừng bận như vậy nữa. Một cô gái như em thì nên ở nhà nghĩ ngơi chứ. Để đàn ông bọn anh làm những việc này”.
“Nhân tiện, để anh giới thiệu với em. Đây là Diệp Vĩnh Khang, chồng của sếp Hạ, cũng có tiếng ở Giang Bắc. Là đàn em của anh”.
“Hửm?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn về phía Hoàng Thử Lang, tự hỏi tên này có phải ra vẻ hơi quá rồi không, nói anh là anh em của hắn thì cũng thôi đi, hiện tại còn dám nói anh là đàn em của hắn?
Hoàng Thử Lang vội vàng thì thầm: “Anh Diệp, anh Diệp, tôi đang định tán cô em này, để tôi ra vẻ cho xong đi”.
“Anh muốn tán cô ấy?”
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Thiên Diệp Nhi, không nhịn được cười: “Diệp Nhi, không nghe thấy à? Đại ca của tôi bảo cô nghỉ ngơi một lát”.
“Haha, thật sao, được rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi sau khi làm xong việc này”.
Tất nhiên Thiên Diệp Nhi biết tình huống này là như nào, thậm chí còn biết rằng Diệp Vĩnh Khang đang hợp tác với Hoàng Thử Lang.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được cười, nếu như tên này biết được thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang, hắn sẽ sợ đến mức co quắp trên mặt đất mất.
Diệp Vĩnh Khang trong lòng cũng nghĩ, nếu Hoàng Thử Lang biết cô gái mà hắn muốn ‘tán’ thật ra có thân phận gì, có khi hắn sẽ sợ đến mức đái ra quần ấy chứ.
“Anh Diệp”.
Lúc này, Trần Tiểu Túy từ một bên đi tới: “Việc xác minh chi tiết cuối cùng đang diễn ra ở hậu trường, em nghĩ tốt hơn hết là anh nên xem thử một chút”.
Buổi biểu diễn khai mạc rất quan trọng, nhân lực lại thiếu trầm trọng, để tránh sai sót, buổi sáng Diệp Vĩnh Khang cũng đã gọi Trần Tiểu Túy, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đến giúp.
“Được rồi, chúng ta cùng nhau qua xem”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi theo Trần Tiểu Túy vào hậu trường buổi biểu diễn.
Phải nói Trần Tiểu Túy đúng là một người phụ nữ tài giỏi, hôm nay cô ấy mới động tay vào chuyện này, nhưng cô ấy đã ngay lập tức có thể uốn nắn và hoàn thiện nhiều thiếu sót.
Bây giờ toàn bộ hậu trường đã được tổ chức tốt và không chê vào đâu được, khiến người ta không bội phục không được.
“Tô Tô, Tiểu Mã đâu?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh, không thấy Tiểu Mã và Tô Tô đâu nên thuận miệng hỏi.
“Hai người đang cố ý làm phiền đấy à? Không thấy tôi nghỉ ngơi ở chỗ này sao? Cứ đi ra đi vào, cố tình đúng không!”
Lúc này, một giọng phụ nữ khó nghe đột nhiên vang lên từ phòng thay đồ bên cạnh.