Chương
“Đội trưởng Tiêu, chúng ta là tổ tuần tra. Mọi thứ đều phải có bằng chứng, không thể phán đoán bằng ý kiến chủ quan của bản thân được. Tôi nghĩ đây là sự chuyên nghiệp mà chúng ta nên có”.
“Bỏ qua vấn đề khoảng cách, chỉ nói đến việc thời điểm mà những tia thuốc súng này được hình thành hoàn toàn trùng khớp với thời điểm người chết bị giết. Chẳng nhẽ đây chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?”
Người đàn ông trung niên được gọi là đội trưởng Tiêu chế nhạo: “Sao lại không thể là trùng hợp?”
“Với tư cách là đội trưởng của đội tuần tra đặc biệt, tôi có thể nói với cô chắc như đinh đóng cột là tầm bắn tỉa xa nhất của đại đội đặc nhiệm chúng tôi cũng chỉ là . mét, hơn nữa mục tiêu tập trung còn là bia hình người”.
“Bây giờ cô nói với tôi rằng có người bắn trúng đầu một người từ khoảng cách . mét à, cô nghĩ có khả năng không?”
“Nhưng……..”
Lý Thanh Từ nhất thời cảm thấy có chút nghẹn họng, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào.
“Này, nếu chính mình không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được”.
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Mọi người quay về phía phát ra âm thanh, họ chợt nhận ra có một nam thanh niên dáng vẻ bình thường đang đứng ở cửa.
“Anh là ai!”
Vẻ mặt của tổ trưởng tổ chuyên án đột nhiên đanh lại, những người khác đều trở nên cảnh giác.
Những người ngồi ở đây đều là tinh hoa trong giới tuần tra, mỗi người đều có năng lực quan sát vượt xa người thường, nhưng lần này ngay cả người lạ đứng ở cửa cũng không phát hiện ra!
“Tôi quên không giới thiệu. Đây là bạn của tôi, Diệp Vĩnh Khang. Anh ấy đã tìm thấy vị trí mà kẻ sát nhân nổ súng, vì vậy tôi đã gọi anh ấy đến cùng tham gia phân tích vụ án của chúng ta”.
Lý Thanh Từ nhanh chóng giới thiệu.
“Anh ta vào lúc nào vậy?”
Tổ trưởng tổ chuyên án nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ cũng bối rối: “Vào với tôi mà?”
“Vậy……..”
Điều mà tổ trưởng muốn nói là, nếu anh vào cùng, tại sao vừa rồi không ai để ý?
“Thay vì chú ý đến việc tôi đến lúc nào, tốt hơn là nên dành nhiều thời gian để nói về vụ án đi”.
Diệp Vĩnh Khang thờ ơ nói, anh cũng không giải thích tại sao vừa rồi tất cả mọi người đều không để ý tới anh.
Đây là một loại kỹ năng đã được tinh luyện một cách vô hình sau khi trải qua vô số lần cận kề cái chết trên chiến trường.
Đó là một kĩ thuật ẩn thân, không phải kiểu trốn tránh, mà là một cảm giác khá bí ẩn không thể diễn tả bằng ngôn ngữ chính xác được.
Thông qua một loạt các yếu tố phức tạp như thần thái, nhịp thở, bước đi, v.v., để khiến bản thân không bị người ta chú ý đến.
Mặc dù những người ở đây đều là tinh hoa trong giới tuần tra, ai cũng có thể coi là đã trải qua vô số vụ án, nhưng nó khác với chiến trường đầy thuốc súng, cho nên bọn họ không thể lĩnh hội được kỹ năng thần bí này.