Chương
“Đây là kết quả đã trong dự liệu. Dựa vào kỹ năng bắn tỉa siêu việt của sát thủ, có thể phán đoán rằng hắn phải là một sát thủ siêu hạng”.
“Mà đã là một sát thủ siêu hạng, tránh được camera giám sát cũng không có gì là lạ”.
Diệp Vĩnh Khang nói xong quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Từ, cười nói: “Thế nhưng, camera giám sát cũng không phải là thứ vô nghĩa”.
“Giống như tôi vừa nói, nước đi này là đúng, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác”.
“Nói không hoàn toàn chính xác vì kẻ sát nhân không bao giờ để lại bất kỳ manh mối nào trong camera giám sát”.
“Nói chính xác vì thông qua camera, thay đổi cách nghĩ có thể định vị được đường lui của hung thủ”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào màn hình theo dõi trên màn hình máy tính nói: “Trong màn hình theo dõi thông thường không có manh mối gì về kẻ sát nhân, có nghĩa là kẻ sát nhân đã lợi dụng điểm mù rất tốt”.
“Nhưng bất kể vào sân thượng hay rời khỏi sân thượng, trên con đường này cũng không có điểm mù của camera”.
“Lời giải thích duy nhất là kẻ sát nhân hoàn toàn không lên sân thượng từ con đường bình thường, mà là …”
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào một ống nước kim loại lộ ra bên cạnh cửa ngách trên sân thượng.
Sau đó anh đi thẳng tới, đầu tiên là cúi xuống nhìn kỹ ống nước một hồi, sau đó đi tới mép bên cạnh ống nước, dùng đầu nhìn xuống dưới thăm dò.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang duỗi ngón trỏ và ngón áp út ra, híp mắt, hướng về phía trước, dường như đang đo lường thứ gì đó.
Khoảng năm phút sau, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, sờ nhẹ cằm nói: “Tôi biết hung thu đến và đi như nào rồi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ vào ba tòa nhà có độ cao tương ở hướng chếch đối diện, và nói: “Kẻ sát nhân đầu tiên trèo lên tòa nhà màu trắng ở phía xa theo góc khuất của hệ thống camera giám sát”.
“Sau đó sử dụng một sợi dây đặc biệt để nhảy từ tòa nhà màu trắng sang tòa nhà màu xám”.
“Rồi sau đó, lại dùng cách đó đến đây, con đường mà hắn chọn có thể vượt qua mọi camera một cách hoàn hảo”.
“Ngược lại, đường lui của hắn cũng chính là con đường đó. Có thể cử người lên sân thượng của hai tòa nhà đó để kiểm tra, nhất định sẽ tìm được manh mối hữu ích”.
Đỗ Duy Minh vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho bộ phận kỹ thuật lập tức lên sân thượng của hai tòa nhà kia để tiến hành khảo sát.
Một lúc sau, có tin nhắn từ bộ phận kỹ thuật đến, quả nhiên trên sân thượng đã tìm thấy dấu vết.
“Quả đúng là cao thủ!”
Vẻ mặt của Tiêu Chấn đầy vẻ kinh ngạc: “Ba tòa nhà có độ cao khác nhau, khoảng cách giữa chúng ít nhất là mét, thế mà có thể dùng dây đu qua lại, còn là người không vậy!”
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Ừ, quả đúng không phải người, mà chỉ là một tay mơ mà thôi”.
“Gì mà tay mơ chứ?”
Tiêu Chấn trông có vẻ ngạc nhiên.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không giải thích cho ông ta quá nhiều, mà chỉ nhẹ nhàng khoát tay, cười với mọi người: “Đi thôi, bây giờ đi tìm điểm dừng chân của sát thủ sau khi rút lui!”