Chương
Wilson bật cười, chỉ vào chính mình nói: “Nhìn cho rõ đi, tôi là Wilson, với thân phận của tôi, làm sao có thể giết người được”.
“Hay nói cách khác, cho dù tôi muốn trừ khử ai hoàn toàn không cần bản thân phải đích thân ra tay, lẽ nào tôi không biết thuê người sao?”
Lý Thanh Từ cười khẩy nói: “Đó là bởi vì anh không tin tưởng bất kỳ ai, bản thân anh cũng là một sát thủ khét tiếng, vì vậy hoàn toàn không cần phải thuê người”.
“Được rồi, anh Wilson, anh định chủ động hợp tác hay là để chúng tôi giúp anh hợp tác đây?”
Lý Thanh Từ lấy ra một chiếc còng tay chói lóa từ thắt lưng của mình.
“Thật là vô lý mà!”
Wilson cười khẩy, vẻ mặt khinh thường.
Đúng lúc này, anh ta đột nhiên vươn tay ra tóm lấy Lý Thanh Từ với tốc độ nhanh như chớp.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa tốc độ của Wilson quá nhanh khiến cho Lý Thanh Từ không kịp phản ứng!
Soạt!
Lúc này, đột nhiên một bóng người vụt tới đứng chắn trước mặt Lý Thanh Từ.
Bàn tay đã duỗi ra của Wilson không có thời gian thu lại nữa, thuận thế dùng khuỷu tay ghì chặt cổ người đó, sau đó lấy một khẩu súng lục nhỏ bằng ngà voi từ trong người ra, dí vào đầu đối phương, gầm lên giận dữ: “Lùi hết lại, nếu không tôi sẽ bắn!”
“Wilson, anh làm gì vậy!”
Gerald hét lên, các siêu cao bên cạnh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Wilson, anh mau thả anh ấy ra”.
Nasha càng lo lắng, nước mắt trào ra: “Rốt cuộc anh định làm gì vậy?”
“Anh mau bỏ súng xuống!”
Tiếu Chấn và một số thành vệ cũng rút súng lục ra nhắm vào Wilson.
Toàn bộ phòng chờ VIP bỗng chốc bị áp lực đè nặng.
“Đừng kích động, căng thẳng như vậy làm gì”.
Diệp Vĩnh Khang đang bị dí súng vào đầu ngược lại lại có biểu hiện nhẹ nhõm nhất.
“Vĩnh Khang!”
Lý Thanh Từ chỉ cảm thấy trái tim mình như đang bị thứ gì đó bóp nghẹt, cô ấy biết rằng nếu như vừa nãy Diệp Vĩnh Khang không tiến lên bảo vệ thì lúc này cô ấy đã bị bắt làm con tin rồi.
Diệp Vĩnh Khang cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho Lý Thanh Từ không cần căng thẳng.
“Wilson, vốn dĩ chúng tôi chỉ là suy đoán, không có bất kỳ bằng chứng chắc chắn nào, tuy nhiên đây là anh tự mình lòi đuôi chuột đấy nhé”.
“Không thể không thừa nhận rằng kỹ năng bắn súng của anh rất điêu luyện, nhưng là một sát thủ, cả tố chất tâm lý hay là năng lực quyết đoán của anh đều quá kém”.
“Nếu như đổi lại là tôi, đánh hơi được rằng sự delay của máy bay là có gì đó không đúng thì tôi sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không có chút do dự nào”.
“Ngoài ra, nếu như đội thanh tra tìm tới, tôi cũng sẽ bình tĩnh xử lý, tuyệt đối không hề nhảy dựng lên như anh, vì vậy hôm nay anh bị bắt là rất hợp tình hợp lý đấy”.
“Im miệng cho tôi!”