Chương
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Diệp Vĩnh Khang, khiến cho anh cảm thấy rối bời, không biết nên làm rõ như thế nào.
Thôi bỏ đi, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, bí ẩn đến ngày cần giải mã thì tự nhiên sẽ được giải mã thôi.
Bây giờ chỉ cần khẳng định một chuyện rằng bố mẹ anh vẫn còn sống trên đời này là được!
Dù họ là ai, đang làm gì, đang che giấu điều gì, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là họ vẫn còn sống!
Anh, Diệp Vĩnh Khang, không phải là trẻ mồ côi mà là người có bố mẹ!
Buổi chiều, Diệp Vĩnh Khang vỗn dĩ định tới chỗ khu sản nghiệp, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi khiến anh rất vui mừng.
“Đại ca, những người trong danh sách tôi đã tìm đủ rồi, khoảng chừng hai tiếng nữa sẽ tới trại huấn luyện Giang Bắc”.
Giọng của Sử Nam Bắc vang lên trong điện thoại.
“Đù má, sao cậu không nói trước!”
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy tin này cũng rất kích động.
“He he, đây không phải vì muốn tạo bất ngờ cho anh sao, nói trước đã nhé, vụ này khiến tôi tốn không ít công sức đấy, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn cho anh rồi, lát nữa tôi phải đòi một phần thưởng lớn ở chỗ anh mới được”.
Sử Nam Bắc cười he he nói qua điện thoại.
“Đụ, được được được, cậu nói gì thì là thế, lát nữa gặp!”
Trại tạm giam.
Wilson mặc bộ đồng phục tù nhân màu cam, ngồi một mình trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Vì thân phận khá đặc biệt, vì vậy anh ta được ở trong một phòng đơn riêng, việc này khiến cho Wilson vô cùng cảm kích.
Anh ta đã học về luật của nước Long Hạ, biết rằng kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.
Nhưng rất kỳ lạ, anh ta không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm và thư thái.
Điều duy nhất anh ta còn vương vấn đó chính là Nasha!
Ding dang!
Lúc này, cửa sắt bên ngoài đột nhiên kêu lên.
Wilson nhanh chóng đứng dậy, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, vùi đầu vào đầu gối.
Mặc dù mới đến nhưng anh ta đã học được nội quy ở đây, khi quản giáo tới kiểm tra, anh ta phải ngồi xuống, hai tay ôm đầu.
“Ngẩng đầu lên!”
Một giọng nói nghiêm khắc đột nhiên vang lên từ cửa.
Wilson ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bên ngoài không phải là quản giáo mặc quân phục màu đen, mà là một vài vệ sĩ mặc quân phục màu xanh lá cây và được trang bị đạn thật!
“Xin hỏi…”
Wilson nói theo bản năng.
“Im miệng, cho mày lên tiếng chưa!”
Một sĩ quan có hai ngôi sao trên vai nghiêm nghị nói: “Họ tên!”