Chương
Nói xong anh ta đột nhiên giơ tay lên, vặn cổ tay một cái, sau đó khẽ đẩy về phía trước.
Chiêu này tuy không gây chết người nhưng nó được thiết kế để phá vỡ nhân tâm của con người, đừng nói là một người, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đòn này làm cho loạng choạng.
Tuy nhiên một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Sau khi chân của đối phương bị đẩy ra một cách khéo léo, chẳng những hắn không ngã xuống mà còn đứng vững như núi, thậm chí động tác lảo đảo lui về phía sau mấy bước cũng không có.
Cả người giống như một cái đinh đóng chặt tại chỗ!
“Không nhìn ra anh là một cao thủ đấy!”
Ngụy Tinh tỏ ra hơi mất cảnh giác, sau đó khẽ hất cánh tay: “Xem ra đã đánh giá thấp anh rồi, nhưng tiếp sau đây anh phải cẩn thận đấy!”
Sử Nam Bắc tỏ ra rất thoải mái, hai tay vẫn khoanh trước ngực, sau đó nhẹ nhàng nhấc một chân lên, một chân đứng nguyên tại chỗ.
Nheo mắt đầy ẩn ý nói: “Đừng tiết kiệm, dùng hết sức của anh đi, tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng”.
Mặc dù Ngụy Tinh không phải người dễ nổi nóng nhưng cũng bị thái độ khiêu khích cực kỳ đáng ghét của đối phương làm cho phát cáu.
“Tôi cho anh ngông này!”
Ngụy Tinh hét lên một tiếng, cúi người xuống, tung nắm đấm lên, nện vào bụng của Sử Nam Bắc với một âm thanh phá tan bầu không khí.
Bụp!
Một âm thanh vang lên, Ngụy Tinh kinh ngạc phát hiện, đối phương không có bất kỳ phản ứng nào khi chịu cú đấm này, cả người vẫn đứng vững như ngọn núi trên mặt đất với một chân.
Vẻ mặt thì vô cùng thoải mái, giống như cú đấm vừa rồi của anh ta giống như gãi ngứa cho hắn vậy!
Sắc mặt của Ngụy Tinh thay đổi rõ rệt!
Mặc dù chiến đấu không phải là điểm mạnh của anh ta nhưng cú đấm vừa rồi anh ta đã dồn toàn bộ sức lực, anh ta biết rất rõ sức lực của cú đấm đó, cho dù là một con bò thì cũng sẽ bị đấm ngất.
Nhưng đối phương vẫn không chút tổn thất!
“Ừm, cũng được, cũng có chút sức đấy, tiếp đi”.
Sử Nam Bắc vẫn đứng bằng một chân, hai tay thong thả ôm ngực, đôi mắt hơi nheo lại, một tia sáng khẽ xẹt qua.
“Grừ!”
Ngụy Tinh hét lên một tiếng, giậm mạnh một chân xuống đất, sau đó toàn thân phóng lên, xoay trong độ trước không trung, một cú chân roi lốc xoáy cực mạnh quét về phía cổ của Sử Nam Bắc.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tuy nhiên bóng dáng của đối phương vẫn đứng yên bất động!
Cú đá chân roi lốc xoáy này tựa như một cơn gió thoảng qua tảng đá vững chắc, chỉ đủ sức cuốn bụi đi thôi.
Ngược lại Ngụy Tinh bị phản lực của chính mình làm cho lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Cuối cùng sự kinh ngạc và sợ hãi lóe lên trong mắt Ngụy Tinh, anh ta chưa từng thấy người nào có thể chống lại được lực đánh như vậy!