Chương
Ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, sau khi liếc mắt nhìn mọi người thì trầm giọng nói: “Trước đó, tôi buộc phải nói với mọi người một sự thật”.
“Trong quá trình huấn luyện, mỗi ngày mấy người đều phải đối diện với sự uy hiếp sinh mạng, tới cuối cùng, có thể còn lại một phần năm đã là con số tốt nhất rồi!”
“Điều này tượng trưng cho việc cứ năm người trong số này, tới cuối cùng chỉ một người là có thể tiếp tục sống!”
“Tôi cũng sẽ không dùng lý do đã cứu mấy người mà ép buộc mọi người phải làm việc cho tôi”.
“Hiện giờ, tôi cho mấy người một cơ hội, bằng lòng ở lại thì đứng nguyên tại chỗ, không bằng lòng ở lại thì tiến lên trước một bước, tôi sẽ cho mấy người một số tiền mà cả đời này cũng tiêu không hết được, để cho mấy người sống nốt phần đời còn lại không phải lo nghĩ cái ăn cái mặc!”
Không gian bên dưới rơi vào trầm mặc, không có bất cứ phản ứng nào, dường như họ đều đang suy xét điều gì đó.
“Báo cáo!”
Lúc này, Tần Phong đột nhiên giơ tay nói: “Nếu ở lại thì chúng tôi được lợi gì?”
Diệp Vĩnh Khang lắc lắc đầu: “Không có bất cứ lợi ích gì, ở lại thì đồng nghĩa với việc mỗi ngày mấy người đều phải trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, mỗi ngày đều phải đối diện với uy hiếp của cái chết”.
“Thậm chí đối với mấy người mà nói, ngủ một giấc thoả thuê, ăn một bữa cơm ngon cũng là điều xa xỉ!”
“Dù cho có chống đỡ được tới cuối cùng, mấy người cũng sẽ phải đối diện với đủ các loại nhiệm vụ nguy hiểm, cả ngày phải đi trên mũi dao”.
“Thế nhưng, nếu như bắt buộc phải nói tới lợi ích gì đó thì chính là nhiệt huyết và vinh quang, giống như Thiên Khải trước kia, tên của mấy người sẽ chấn động cả thiên hạ, thế giới này sẽ khiếp sợ vì sự tồn tại của mọi người!”
“Bây giờ, tôi cho mấy người một phút suy nghĩ, muốn đi hay ở lại đều do mấy người tự lựa chọn, tôi bảo đảm sẽ không làm khó bất cứ ai trong số mấy người”.
Bên dưới bục lại rơi vào trầm mặc.
Một phút trôi qua.
“Hết thời gian, bây giờ, ai định rời đi thì tiến lên trước một bước, mỗi người sẽ nhận được năm triệu tệ phí trợ cấp!”
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng.
Thế nhưng bên dưới vẫn không có phản ứng gì, hơn hai trăm người đồng loạt trầm mặc, không hề lên tiếng.
Sử Nam Bắc nhíu mày nói: “Kìa, mấy người bị điếc đấy à, ai muốn đi thì mau tiến lên, tôi sẽ xuất tiền luôn, đừng lãng phí thời gian của mọi người”.
Thế nhưng bên dưới vẫn không có chút động tĩnh nào.
Cuối cùng, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nữ nghe rất êm tai nhưng cũng không kém phần lạnh lùng: “Những người chúng tôi đều đã trải qua nỗi tuyệt vọng và bất lực tàn khốc nhất, mỗi người trong số chúng tôi đã buông bỏ mạng sống từ lâu lắm rồi”.
“Thế nhưng hiện giờ, chúng tôi có được cơ hội được sống lại, chúng tôi không muốn lại làm một kẻ hèn yếu bị cuộc đời chèn ép, chúng tôi muốn làm cường giả đứng trên đỉnh cao của thế giới!”
“Dù có phải chết thì cũng phải chết trên đường trở thành cường giả, thế giới đã bắt nạt được chúng tôi một lần, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho ông trời có cơ hội ức hiếp mình lần thứ hai!”