Chương
Người đàn ông xăm trổ cười lớn, cẩn thận cất tấm chi phiếu rồi quay đầu cười với đám người: “Tôi đi trước hưởng phúc trước đây, tôi sẽ đợi mọi người trở thành cái quái gì ấy nhỉ? À, là cường giả, tôi đợi tin tốt của mọi người!”
Người đàn ông xăm trổ vừa nói vừa cười lớn rồi đi về phía cổng.
Vù!
Lúc này, một bóng người bất ngờ lao ra khỏi đám đông, tiện tay nhặt một tảng đá dưới đất lao về phía người đàn ông xăm trổ.
Người đàn ông xăm trổ cảm nhận được chuyển động phía sau liền quay đầu lại, còn chưa kịp hoàn hồn thì một viên đá đã đập mạnh vào trán.
Cú đập này khiến hắn nổ đom đóm mắt.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, hắn vừa định ngẩng đầu lên, thì lại cảm nhận được một lực mạnh nắm lấy tóc hắn ấn xuống, tảng đá cứng rắn lại đập bùm bụp vào gáy.
Sau mấy chục cú đánh liên tiếp, đầu của người đàn ông xăm trổ đã biến thành quả cà chua thối nát, nhưng người kia vẫn không có ý định dừng tay, cả người như phát điên.
Mãi cho đến khi Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, một người mặc đồ đen mới tiến lên lôi người kia ra.
Người này chính là người đàn ông vạm vỡ vừa mắng chửi người đàn ông xăm trổ.
“Anh Diệp!”
Người đàn ông vạm vỡ đưa tay quệt một ít máu văng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con chó này thật vô ơn, nếu thả anh ta ra khỏi đây thì nhất định anh ta sẽ phản bội nơi này, tóm lại là anh ta phải chết!”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: “Nhưng tôi đã nói rồi, bằng lòng đi theo tôi hay không, tôi cũng không ép buộc, anh đã phá hỏng quy tắc của tôi, đây là tội chết!”
“Tôi biết!”
Người đàn ông vạm vỡ quỳ rạp trên mặt đất, hất cằm lên dứt khoát nói: “Anh đã cứu mạng tôi, anh bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm thế đó, cho dù là phải đền mạng cho tên kia thì tôi cũng bằng lòng”.
“Nhưng thằng oắt con kia chết là đáng lắm, dù cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy, bí mật ở đây không thể để lộ ra ngoài được!”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương.
Vài giây sau, anh khẽ phất tay ra hiệu: “Tôi sẽ ghi nợ cái mạng này của anh, nhớ cho kỹ, bây giờ anh nợ tôi hai mạng”.
“Cảm ơn anh Diệp, nếu Mê Long tôi đời này làm việc gì có lỗi với anh Diệp thì tôi sẽ bị trời đánh!”
“Đừng thề, dùng hành động nói chuyện”.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi xoay người rời đi.
Sở Nam Bắc đưa Diệp Vĩnh Khang về đến tận cửa: “Đại ca, anh yên tâm, nếu là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ để anh giải quyết, nhưng chuyện gây dựng lại Thiên Khải lần này, cho dù là liều mạng thì tôi cũng phải làm bằng bất cứ giá nào!”
Diệp Vĩnh khang gật đầu: “Mê Long, Tần Phong, còn cả người phụ nữ lên tiếng lúc nãy nữa, hãy liệt kê ba người này vào đối tượng huấn luyện trọng điểm”.
“Còn cả Ngụy Tinh nữa, anh ta từng ở trong thế giới ngầm, là thiên tài xạ thuật, nếu anh ta càng nắm chắc kỹ năng này hơn, cộng thêm năng lực chiến đấu, thì sẽ anh ta sẽ càng giỏi hơn, người này rất có khả năng trở thành chiến binh siêu cấp”.
“Tôi hiểu rồi!”