Chương
“Sao nào, không nhận thua ư?”
“Tôi… mẹ kiếp, được, ông đây nhận thua, sau này tôi sẽ gọi cậu một tiếng đại ca, được chưa?”
Mê Long là một người ngay thẳng, lời đã nói tuyệt đối như bát nước đổ đi, chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng nuốt lời.
“Ha ha, từ nay tôi sẽ gọi anh là cậu Long, là đàn em thì phải nghe lệnh của đại ca. Ồ, tôi tên là Tần Phong. Từ nay anh gọi tôi là anh Phong là được”.
Tần Phong nhe răng cười nói, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười tươi rói.
“Vậy anh phải nói cho tôi biết, sao anh biết họ sẽ chết?”
Mê Long hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Tần Phong híp mắt cười đáp: “Chuyện này rất đơn giản, tôi đoán cậu cũng biết, huấn luyện viên Sử, anh Diệp và cả mười trợ lý huấn luyện kia không phải là người thường”.
“Nếu người ta đã có bản lĩnh lớn như vậy, đưa mấy người chúng ta đến đây, cậu nghĩ bọn họ có phải kẻ ngốc không?”
“Hai cái tên ngu dốt tự cho mình là thông minh đó nghĩ được cách gian lận, vậy người ta không nghĩ đến sao?
Mê Long vừa chạy vừa gãi đầu, sau khi nghĩ thông rồi thì vỗ mạnh vào gáy: “Mẹ kiếp, đúng là ý này, anh được đấy, sau này gọi anh một tiếng đại ca cũng không thiệt”.
“He he, đây chỉ có thể xem là chuyện bình thường, yên tâm đi, sau này cậu đi theo tôi sẽ không để cậu thiệt”.
Tần Phong vươn tay vỗ nhẹ vài cái lên vai Mê Long.
“À phải rồi, nơi này nhiều người như thế, tại sao anh không tìm người khác, mà phải đánh cược với tôi?”
Mê Long bỗng nảy ra một nghi ngờ khác.
“Vì tôi nghĩ cậu là một tài năng đáng được công nhận”.
Tần Phong cười đáp: “Tôi nghĩ cậu có tư chất cao nhất trong tất cả những người ở đây, thế nên định nhận cậu làm đàn em để cậu thừa kế trí tuệ của tôi”.
“Chuyện này chắc chắn phải tìm một người có thiên phú hơn người, nếu không người bình thường không thể lĩnh hội được trí tuệ cao thâm của tôi”.
Mê Long bị nói cho ngơ ngác, sau đó nhếch miệng nói: “Ôi, ý anh nói tôi là một thiên tài, ha ha ha!”
“Không phải là, nhưng cậu đừng kiêu ngạo, Thiên Lý Mã thường gặp, nhưng Bá Lạc không nhiều, thiên tài như cậu cũng chỉ có thể phát sáng trong tay Bá Lạc là tôi thôi”.
“Thế nên sau này tôi không chỉ là đại ca của cậu mà còn là sư phụ của cậu, cậu phải tôn trọng, nghe lời tôi”.
Lúc này Mê Long đã bị sự thật mình là thiên tài làm cho choáng đầu, cười ha ha nói: “Chẳng phải sao, nói như thế thì sau này ai dám có ý xấu với anh Phong thì phải bước qua cửa ải của tôi trước đã”.
“Tránh ra!”
Lúc này một người phụ nữ thân hình thướt tha, tóc dài mượt bỗng chạy đến từ phía sau, tiện tay đẩy Tần Phong đang chặn trước mặt một cái.
“Ôi trời, cô đứng lại, mẹ kiếp ai cho cô đẩy anh Phong!”
Mê Long nhập vai rất nhanh, thấy có người dám đẩy đại ca của mình, anh ta lập tức nổi máu.
“Bị người ta bán rồi cũng không biết”.
Người phụ nữ tóc dài nhíu mày nói.