Chương
Trong chốc lát, cả nhà tắm như biến thành địa ngục trần gian, tiếng la hét thảm thiết vang lên, cồn trong bể bơi lập tức chuyển sang màu đỏ như máu.
Cảnh tượng này kết hợp cùng tiếng la hét không khác gì địa ngục.
Chưa đầy ba mươi giây, đã bắt đầu có người ngất đi vì quá đau đớn, sau đó chìm xuống bể bơi sâu không quá ngực người lớn.
Kết cục cuối cùng của bọn họ không cần nói cũng biết.
Mà lúc này, Sử Nam Bắc vẫn chưa đi xa, hắn đứng bên ngoài cửa nhà tắm, miệng ngậm điếu thuốc, ngước nhìn màn đêm đen kịt trên bầu trời thành phố.
Tiếng la hét thảm thiết sau lưng không ngừng vang lên, Sử Nam Bắc biết rất rõ rằng sẽ có ít nhất hai mươi người chết sau lần tắm này.
Hắn không phải là kẻ biến thái, cũng không phải là kẻ điên.
Hắn làm vậy chỉ vì hắn biết rất rõ sứ mệnh hiện giờ của mình là gì.
Nếu muốn gây dựng lại đội ngũ như Thiên Khải trước đây thì thông qua huấn luyện cơ bản thôi vẫn chưa đủ.
Mỗi người trong đó đều phải được lựa chọn cẩn thận, phải có ý chí kiên cường và thể chất tốt.
Tất cả những điều hắn đang làm bây giờ chính là để sàng lọc tất cả những người không đạt tiêu chuẩn rồi loại bỏ.
Chỉ bằng cách này mới có thể tạo ra tia hy vọng huấn luyện ra đội ngũ giống như Thiên Khải trước đây.
“Những người như chúng ta sau khi chết nhất định sẽ xuống địa ngục”.
Sử Nam Bắc khẽ thở dài, dáng vẻ vô cùng cô độc.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn.
Đúng như một câu hắn từng nói sau khi uống quá chén “Đều là phàm phu tục tử, trong lòng ai mà không có ưu sầu chứ?”
Trại huấn luyện chính thức hoạt động dưới sự điều hành của Sử Nam Bắc.
Chớp mắt, hai tuần đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Diệp Vĩnh Khang cũng không để tâm quá nhiều đến tình hình ở trại huấn luyện.
Anh tin tưởng vào năng lực của Sử Nam Bắc, hơn nữa mười trợ lý huấn luyện viên kia cũng là những huấn luyện viên ưu tú được điều đến từ tổng bộ trại huấn luyện ở nước ngoài của Điện Long Thần.
Trại huấn luyện đã có bọn họ trông coi nên Diệp Vĩnh Khang không cần lo lắng về chuyện đó nữa.
Hạ Huyền Trúc cũng rất bận rộn vì chuyện khu sản nghiệp, cô chưa từng tan làm trước mười hai giờ, ngày nào cũng đi sớm về khuya, không hề có thời gian để ý tới Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Tiểu Trân cũng bị Trương Hoa Phương “độc chiếm” để chăm sóc, cho nên Diệp Vĩnh Khang trở thành một người nhàn rỗi không có việc gì làm.
Chiều này, khi Diệp Vĩnh Khang đang nhàn rỗi đến mức sốt ruột thì Phương Nhất Minh đột nhiên gọi điện tới, nói anh ta đã trở về Giang Bắc, muốn mời Diệp Vĩnh Khang ăn cơm.
“Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Diệp Vĩnh Khang cũng đang nhàn rỗi, có người mời đi ăn đương nhiên là thấy vui.
Hơn nữa, anh cũng có ấn tượng tốt với Phương Nhất Minh, anh ta là một người lịch sự, có tài năng, bộ não linh hoạt, vô cùng nhiệt huyết và phóng khoáng.