Chương
“Haizz, tôi nên nói như nào đây? Chẳng hạn, ngay cả Vua Đông Hải và Vua Tây Hải khi nghe đến cái tên Sư Tử Hà Đông đều phải kiềng ba phần. Tôi đã nói như vậy rồi, chắc hẳn anh đã biết Sư Tử Hà Đông là kiểu. .. “
Diệp Vĩnh Khang nghe xong mỉm cười gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi, chỉ là một con kiến hơi lớn một chút thôi chứ gì”.
“Anh Diệp, cái này…”
Tần Hạc luôn ngưỡng mộ và kính trọng Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng lần này, anh ta cảm thấy Diệp Vĩnh Khang có chút khinh địch rồi, so Sư Tử Hà Đông hung tợn với một con kiến, trên đời này chắc chỉ có Diệp Vĩnh Khang mới có thể nói ra lời này.
Diệp Vĩnh Khang cũng không giải thích quá nhiều, Sư Tử Hà Đông hay Mèo Hà Đông trong mắt anh cũng chả có gì khác nhau.
Cũng giống như con giun trong đất vậy, dù có to hay dài bao nhiêu thì vẫn mãi là con giun đất, không bao giờ có thể so sánh với con rồng bay khắp bầu trời, ngay cả tư cách ngưỡng mộ cũng không có.
“Bây giờ đi tìm Lão Hoàng rồi tính tiếp”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Trước hết, phải biết tại sao thuộc hạ của Sư Tử Hà Đông lại đột nhiên tới chỗ Lão Hoàng, động cơ là gì? Chẳng nhẽ trước đây họ có khúc mắc với nhau sao?”
“Không thể nào!”
Tần Hạc lắc đầu rất chắc chắn: “Chúng tôi với Sư Tử Hà Đông nước sông không phạm nước giếng, chưa từng gặp mặt nhau bao giờ”.
“Cho nên Lão Hoàng không thể có khúc mắc với ông ta được”.
“Lạ nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, không hiểu động cơ của đối phương là gì.
“Đúng rồi, cậu Diệp!”
Lúc này, Quách Thụy Hoa hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ đùi nói: “Lúc nãy tôi lo quá nên quên mất chuyện này”.
“Trước đó tên ái kia nói. Kế hoạch tới Giang Bắc lần này của hắn là tìm Hoàng Thử Lang trước, sau đó là tôi, cuối cùng là cậu, cậu Diệp”.
“Hả? Tìm tôi?”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong lại càng khó hiểu, hai ngày trước anh cũng mới nghe đến cái tên Sư Tử Hà Đông từ miệng Phương Nhất Minh thôi mà.
Vậy nên anh thật sự không thể tìm ra lý do tại sao bên kia lại muốn tìm mình?
“Hắn nói mục đích tìm tôi là gì không?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi lại.
Quách Thụy Hoa cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không nói cụ thể mục đích tìm chúng ta làm gì”.
“Chỉ nói bắt chúng ta nhốt chung một chỗ rồi từ từ hành hạ đến chết”.
“Hừm ừm?”
Diệp Vĩnh Khang càng nghe càng cảm thấy không hiểu chuyện này chút nào.
Bản thân chả dính líu gì đến chúng, đang yên đang lành lại muốn giết mình, hơn nữa còn là hành hạ đến chết, như vậy chứng tỏ chúng hận mình nhiều thế nào chứ?