Chương
“Không được!”
Sư Tử Hà Đông giơ tay lên, nói: “Anh đã mất Tiểu Mai rồi, anh không thể mất thêm em nữa …”
“Sư Gia, hãy nghe em nói trước đã”.
Tiểu Chí nhìn Sư Tử Hà Đông và chân thành nói: “Chuyện xảy ra ngoài ý muốn của Tiểu Mai là bởi vì chúng ta đã đánh giá thấp đối phương, nhưng điều này cũng không nói lên được điều gì nhiều”.
“Tiểu Mai đã lơ là việc luyện tập võ công trong hai năm qua, thực lực không tiến triển, mà hai năm qua không có ngày nào em lười biếng cả, võ công của em, anh cũng biết rồi đấy”.
“Hơn nữa, lần này em tuyệt đối sẽ không chủ quan, hơn nữa em còn muốn mượn ít đồ của Sư Gia”.
Sư Tử Hà Đông gật đầu nói: “Thứ gì, em nói đi, anh đều cho em hết”.
Tiểu Chí chậm rãi nói: “Mười hai vị tướng Thiên La!”
Sư Tử Hà Đông trầm ngâm một hồi, lấy một tấm lệnh bài màu đen từ trên người ra: “Được, em dẫn theo mười hai tướng Thiên La đi, trong lòng anh cũng an tâm hơn rất nhiều”.
“Vậy thì chuyện này, vất vả cho em rồi, Tiểu Chí, em phải chú ý an toàn đấy!”
Tiểu Chí kính cẩn đón lấy lệnh bài từ Sư Tử Hà Đông bằng cả hai tay: “Sư Gia, đừng lo, Tiểu Chí là người của Sư Gia, mạng của Tiểu Chí cũng là của Sư Gia. Miễn là Sư Gia không cho phép, bất cứ ai cũng không thể làm tổn thương được Tiểu Chí!”
Giang Bắc.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy sắp phát điên lên rồi.
Sau khi tiện tay xử lý tên ái nam ái nữ kia, điện thoại của anh không lúc nào được yên.
Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Tần Hạc, Tần Long Tượng, Quách Thụy Hoa lần lượt gọi cho anh nóng cả máy, thay đổi cách thuyết phục Diệp Vĩnh Khang bỏ chạy.
“Anh Diệp, coi như Lưu Đại Hải tôi xin anh, làm ơn chạy đi!”
“Anh Diệp, có một căn mật thất dưới nhà hàng Đường Triều của tôi. Anh cứ trốn ở đó một thời gian. Sẽ không ai biết”.
“Anh Diệp, đừng nhúng tay vào chuyện này. Chúng tôi sẽ tự mình giải quyết. Anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều rồi, không thể để chuyện này liên lụy đến anh nữa”.
Diệp Vĩnh Khang mặc dù biết những người này thật tâm lo lắng cho anh, trong lòng có chút cảm động, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc: “Từ nay về sau còn ai dám gọi điện cho tôi nhắc về chuyện này nữa tôi sẽ chạy đến chỗ của Sư Tử Hà Đông tự thú đấy!”
Câu này thực sự hiệu quả, quả thật không ai dám gọi cho anh nữa.
Nhưng không đến nửa giờ sau, mấy chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên chạy tới trước cửa nhà Diệp Vĩnh Khang.
Đám Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Tần Hạc, Tần Long Tượng, Quách Thụy Hoa bước vào, nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang và chân thành nói: “Anh Diệp, nếu anh không cho chúng tôi gọi điện thì chúng tôi đến tận nơi vậy”.
Diệp Vĩnh Khang: “…”
Vài phút sau, toàn bộ khu biệt thự vang lên tiếng gầm thét chói tai, sau đó mấy ông lớn của Giang Bắc, Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải giống như một bầy chuột chạy loạn, ra sức chạy ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang thực sự đã bị ép đến phát điên, nếu đám người này tiếp tục dí anh như thế thì anh đến bị tâm thần phân liệt mất thôi.
Sau khi xua đuổi những kẻ còn nhiều lời hơn Đường Tam Tạng, Diệp Vĩnh Khang tưởng rằng bản thân có thể yên ổn được rồi.
Nhưng không ngờ mấy tên đó vừa đi khỏi thì tên khác lại đến.