Chương
Lâm Tĩnh nhìn đối phương, nhẹ nói: “Tôi thích kẻ mạnh”.
Triệu Đại Lực sửng sốt một chút, hai mắt đột nhiên sáng lên, gồng bắp tay: “Anh chưa đủ mạnh sao?”
Lâm Tĩnh cười nhẹ: “Ý của em là kẻ mạnh chân chính kìa”.
Nói xong quay đầu bỏ đi.
Chưa đầy một phút, điện thoại di động của Diệp Vĩnh Khang nhận được tin nhắn của Lâm Tĩnh: “Anh Vĩnh Khang, tên này phiền phức quá, anh giúp tôi xử lý đi, tôi chỉ có thể lấy đại một cái cớ thôi, lát nữa anh ta hỏi kẻ mạnh chân chính là như nào, anh cứ lấy đại một việc mà anh ta không làm được là được”.
Diệp Vĩnh Khang chán nản, chuyện không làm được lại đẩy cho anh.
Quả nhiên, phán đoán của Lâm Tĩnh rất chính xác, Triệu Đại Lực sau khi sửng sốt một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang hỏi: “Tôi không đủ mạnh sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: “Anh còn kém xa so với kẻ mạnh chân chính”.
Diệp Vĩnh Khang không phải không giúp Triệu Đại Lực.
Mặc dù Triệu Đại Lực đã được coi là mạnh hơn người bình thường rồi.
Nhưng so với những cao thủ thực sự đó, thì bản lĩnh của anh ta còn chẳng bằng cái ngón tay út của họ.
“Vậy thì, sư phụ, anh có được coi là kẻ mạnh không?”
Triệu Đại Lực nhìn Diệp Vĩnh Khang tiếp tục hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy ánh mắt của tên này, lập tức đoán được tên này muốn làm gì, vừa định nói anh không phải kẻ mạnh thì Hồng Lý bên cạnh đột nhiên nói: “Nếu anh ấy không phải kẻ mạnh thì thế giới này chẳng có ai là kẻ mạnh cả”.
Trong lòng bất cứ ai ở Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang là đấng tối cao, nếu nói anh không phải kẻ mạnh thì trên đời còn có ai xứng với danh kẻ mạnh nữa?
“Sư phụ, dạy cho tôi với, tôi cũng muốn làm kẻ mạnh!”
Quả nhiên, sau khi Triệu Đại Lực nghe thấy lời này, trong mắt hắn có vô số ngôi sao nhỏ lóe lên, hắn quỳ rạp trên mặt đất.
“Tôi……..”
Diệp Vĩnh Khang không nói nên lời, không ngờ Hồng Lý lại nhảy ra chen chân vào.
“Mau đứng dậy, tôi nói rồi mà, anh làm gãy được sợi tóc đó đi rồi đến tìm tôi”.
Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ có thói quen thu nhận đồ đệ, sở dĩ lần trước anh hứa với Triệu Đại Lực là vì sợ tên này làm loạn, dọa vợ con mình.
“Không, tôi không thể chờ được nữa. Tôi muốn học ngay bây giờ, nếu anh không đồng ý tôi sẽ đập đầu đến chết thì thôi!”
Nói xong, Triệu Đại Lực đột nhiên đập mạnh đầu xuống sàn.
Sàn đá hoa cương cứng đã bị nứt toác bởi cú đập đầu này của anh ta.
Đám người chung quanh kinh hãi, đây đâu phải đập đầu, đây là tự sát thì đúng hơn!
“Đậu má, anh mau…”
Diệp Vĩnh Khang định đưa tay ra kéo anh ta lên, nhưng Hồng Lý bên cạnh lại kinh ngạc nói: “Thể chất dị biến?”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu: “Tên này quả thật là có thể chất dị biến, sao, cô có hứng thú à?”