Chương
Bốp!
Những cú đá của Tiểu Chí rất kinh người, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, hắn tung cú đá thứ hai nhanh như tia chớp, mà thời gian giữa hai cú đá cách nhau không đáng kể!
Đối mặt với cú đá thứ hai nhanh như chớp này, cẳng tay đã gãy xương của Mê Long hoàn hoàn không có cơ hội có phản ứng.
“Chịu chết đi!”
Trong mắt Tiểu Chí thoáng qua vẻ nham hiểm, cú đá này của hắn là muốn lấy mạng đối phương!
Nhưng đúng lúc này, hắn lại đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi.
Người trước mắt có làn da màu lúa mạch, cao lớn vạm vỡ, đối mặt với đòn chí mạng của hắn, không chỉ không lộ ra bất kì cảm xúc sợ hãi nào, mà khóe miệng còn nhấc lên thành một nụ cười cực kỳ quỷ dị!
Không ổn!
Trong nháy mắt Tiểu Chí như ý thức được điều gì đó, vội vàng dùng hết sức lực toàn thân để tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn chậm hơn một chút.
Bốp!
Mê Long tung ra một cú đấm bên phải, nặng nề đánh vào xương sườn bên trái của Tiểu Chí.
Tiểu Chí đau đớn kêu rên, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó lại hứng chịu một trận mưa cú đấm mạnh mẽ tấn công về phía hắn!
Bụp bụp bụp!
Tiểu Chí không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ ba cú đấm, nhắm đúng thời cơ, hung hăng tung một cú đá chính diện đạp văng đối phương ra ngoài.
“Mẹ kiếp, hôm nay tao và mày buộc phải có một người phải chết”.
Xương cẳng tay Mê Long đã gãy, trên bụng lại bị ăn một cú đá với lực rất mạnh, miệng phun máu, nhưng lại không hề để lộ vẻ sợ hãi, trong mắt ngược lại tràn đầy sự tàn bạo, khuôn mặt toát ra vẻ phấn khích rất không phù hợp với trạng thái của anh ta bây giờ!
Ngay sau đó, anh ta lại gào lên và mạnh mẽ xông thẳng đến chỗ Tiểu Chí!
Kẻ điên, kẻ điên, tên này điên thật rồi!
Tiểu Chí cảm thấy mình hơi suy sụp, người trước mắt này biết rõ anh ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, cũng biết xông lên sẽ chết chắc, nhưng anh ta vẫn cứ làm như vậy!
Đây không phải kẻ điên thì là gì?
Trạng thái điên cuồng do Mê Long thể hiện ra khiến Tiểu Chí cảm thấy hơi ngỡ ngàng.
Nhưng dù sao thì chênh lệch thực lực giữa hai bên cũng quá lớn, sau khi Tiểu Chí định thần lại, hắn tung một cú đá cao đá thẳng vào bụng Mê Long.
“Chịu chết đi!”
Cú đá này Tiểu Chí đã dùng toàn lực, cú đá cao kia cũng là một trong những đòn chết người của hắn, một khi đã bị đá thì khả năng sống sót gần như không có.
Mê Long quả thực không sợ chết, nhưng thứ thực sự quyết định kết quả luôn là thực lực.
Đối mặt với cú đá cao nhanh như chớp cùng với sát khí của Tiểu Chí, Mê Long hoàn toàn không thể phản ứng.
Nhìn thấy anh ta sắp chết vì nội tạng bị nát vụn, một bóng người chợt vụt qua.
“Sư phụ, chạy đi!”
Mê Long phát hiện ra Tần Phong đang đứng ngăn trước mặt mình!