Chương
“Họ rất được nhưng mà nhìn cũng thật đau lòng”.
Sử Nam Bắc cau mày, không đành lòng khi nhìn thấy mọi thứ diễn ra trên thao trường.
Diệp Vĩnh Khang lại có vẻ tương đối thờ ơ, nói: “Thà giờ đau còn hơn sau này đau”.
Sử Nam Bắc thở dài, không nói tiếp nữa.
Bởi vì hắn biết những gì Diệp Vĩnh Khang nói là đúng, nếu hắn ra tay vào lúc này, nhất định có thể giết chết hết đám người của Tiểu Chí ngay lập tức.
Mà bên mình cũng sẽ không bị thương vong nữa.
Nhưng hệ quả của việc này là tâm trạng và ý chí của họ sẽ bị ảnh hưởng, họ sẽ sinh ra tính ỷ lại.
Mà tính này sẽ là điểm trí mạng của họ trên chiến trường.
Vì vậy, cho dù cảnh tượng trước mắt có thê thảm đến đâu, hắn cũng không được phép giúp đỡ.
“Tôi e rằng nếu cứ đà này đám người tôi khổ công huấn luyện sẽ chẳng còn lại lấy một mống nào”.
Sử Nam Bắc thở dài.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng lo, sẽ không đâu, tôi tin họ”.
Câu nói này vừa dứt, trong thao trường bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to: “Các anh em, đừng liều mạng nữa, tất cả tản ra, dùng đá nện!”
Thấy tình huống không ổn, Tần Phong nhanh chóng phản ứng lại, tiên phong cầm lấy một tảng đá dưới đất đập vào đối phương.
Những người anh em còn lại của Thiên Diệt cũng kịp phản ứng và nhanh chóng tản ra, nhặt đá từ mặt đất lên rồi đứng từ xa ném về phía đám Tiểu Chí.
Đòn tấn công của đám Tiểu Chí chỉ có thể phát huy tác dụng ở cự ly gần, sự thay đổi đột ngột này ngay lập tức khiến tình hình quay ngoắt độ.
Trăm người trăm tay, trên thao trường chả thiếu gì đá.
Đối mặt với cơn mưa đá, đám Tiểu Chí chỉ có thể chống đỡ.
“Ha ha, Tần Phong có đầu óc thật đấy, đến chiêu thức như thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được!”
Sử Nam Bắc thấy tình hình trên thao trường đã đảo ngược, nét mặt của hắn liền dịu đi một chút.
Diệp Vĩnh Khang cũng gật đầu khen ngợi: “Thay đổi chút tật xấu của đám này, rồi rèn giũa thêm chút nữa, sau này nhất định sẽ thành tài”.
Sau khi tình thế trên thao trường được đảo ngược, ưu thế của Thiên Diệt không duy trì được lâu.
Bởi vì đối thủ của họ là Tiểu Chí và mười hai vị tướng tinh nhuệ Thiên La dưới trướng Sư Tử Hà Đông.
Đối mặt với những viên đá bay như mưa, sau khi choáng váng, bọn chúng lấy lại tinh thần, thay đổi đội hình, một bên vừa chặn những viên đá bay, một bên vừa tiếp tục tấn công đối phương từ nhiều hướng.
Và chúng cũng nhanh chóng dùng đến một thủ đoạn nham hiểm, chỉ cần bắt được anh em Thiên Diệt, chúng sẽ không giết ngay.
Thay vào đó, sau khi đánh người ta không còn sức chiến đấu nữa sẽ dùng họ làm lá chắn!
Kết quả là anh em Thiên Diệt không còn dám tung ra đòn tấn công bằng cơn mưa đá nữa, nên chỉ có thể tiếp tục lao lên liều mình với đối phương.
“Đệch mẹ, tao liều mạng với chúng mày!”
Triệu Đại Lực thương tích đầy mình nhưng khi nhìn thấy đối phương dùng những người anh em của mình làm lá chắn liền nổi điên lên hùng hổ lao về phía đối phương.