Chương
“Sư phụ, con thật sự không cố ý, xin người đừng để bụng, con sai rồi, con có mắt như mù, con mắt chó coi thường người khác, con đời đời bất hủ…”
“Đệch, dừng lại!”
Sử Nam Bắc vội vàng làm động tác dừng lại: “Đệch, cái gì mà đời đời bất hủ, có học hành gì không vậy?”
“Đừng nói mấy câu vô dụng này nữa. Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát à?”
“Như này đi, không phải cậu vừa nói rằng nếu Hồng Lý có thể di chuyển cậu nửa phân, thì cậu sẽ thành đồ đệ của cô ấy à?”
“Bây giờ đổi lại đi, Hồng Lý đứng yên. Nếu có thể khiến cô ấy nhích người nửa tấc, cô ấy sẽ nhận cậu làm đồ đệ”.
Triệu Đại Lực nhìn Sử Nam Bắc, rồi lại nhìn hồng Lý: “Sư phụ, lời nói của anh ta có tính không?”
Hồng Lý cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô ấy cho thấy cô ấy đã đồng ý.
Triệu Đại Lực đứng lên, cũng không vội ra tay mà trước tiên đi vòng quanh Hồng Lý quan sát.
Tuy tính cách rất hổ báo nhưng không có nghĩa là Triệu Đại Lực không có đầu óc.
Hồng Lý có vẻ ngoài mảnh mai, yếu đuối, có khí chất của một người phụ nữ hiền lành ở vùng sông nước Nam Giang, nhưng Triệu Đại Lực không ngốc đến mức đến bây giờ vẫn còn đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Có thể giết chết mười mấy cao thủ trong vòng một giây, nếu có thể tùy tiện đẩy được cô ấy mới là lạ đấy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Đại Lực hỏi Sử Nam Bắc: “Bất kỳ cách nào cũng được phải không?”
Sử Nam Bắc gật đầu: “Chỉ cần cậu nghĩ ra được là được. Nếu cậu thích có thể lấy cả súng thần công ra bắn”.
Triệu Đại Lực cũng gật đầu, lại hỏi: “Vậy sư phụ có đánh lại không?”
Sử Nam Bắc lắc đầu cười: “Đừng lo, cậu còn chẳng có tư cách để cô ấy đánh lại kìa”.
“Tốt!”
Ánh mắt Triệu Đại Lực chợt lóe lên vẻ tự tin, cười ranh mãnh với Hồng Lý: “Sư phụ, đắc tội rồi!”
Mà ở bên cạnh, Sử Nam Bắc lại tỏ vẻ khinh thường: “Tên này lấy đâu ra sự tự tin đó vậy, thật sự cho rằng mình có năng lực đẩy được Hồng Lý sao?”
Mà vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại có chút kỳ quái, anh sửng sốt, sau khi phản ứng lại không khỏi dở khóc dở cười: “Cậu ta được nhận chắc rồi, nhưng phải chịu đau chút”.
“Tại sao?”
Sử Nam Bắc tự hỏi: “Cậu ta có thể đẩy Hồng Lý á?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười: “Cậu sẽ biết ngay thôi”.
Chỉ thấy Triệu Đại Lực tiếp tục vòng qua Hồng Lý hai vòng, sau đó đến sau lưng Hồng Lý, rồi đột nhiên chỉ thẳng về phía trước kêu lên: “A, có đĩa bay!”
Dứt lời, anh ta đột nhiên cong người, một chân đạp trên mặt đất, cả người lập tức bắn ra như cung tên đầy uy lực!
Việc này rất đột ngột, khổ người của Triệu Đại Lực vốn đã rất lớn, khi anh ta lao qua, không khác so với một chiến xa tốc độ cao là mấy.
Nhưng không ai nghĩ rằng anh ta sẽ chiến thắng.
Bởi vì mọi người có mặt vừa rồi đều nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của Hồng Lý!