Cô và hắn là anh em họ. Cô yêu hắn rất yêu là đằng khác. Và vì tình yêu không đáng này cô đã hi sinh hạnh phúc của bản thân để mang thai hộ cho vợ chồng hắn. Bất chấp gia đình ngăn cản miễn sao cô được nhìn thấy hắn mỗi ngày, được ở bên hắn mỗi khi hắn say,được chăm sóc hắn mỗi khi làm việc muộn và thậm chí cô còn chấp nhận bản thân là đồ chơi cho hắn phát tiết mỗi khi hắn và vợ cãi nhau.Hi sinh nhiều như thế kết quả cô cũng chỉ nhận được sự hận thù khi vợ hắn mất trong vụ tai nạn xe.
Ha ha,có phải cô quá ngu ngốc? Tình cảm của cô,thân thể của cô và...cả hạnh phúc của cô nữa. Liệu bây giờ cô hối hận...còn kịp không?
Bão trước chưa qua bão sau đã ập đến. Cô nghe tin ba mẹ qua đời,cũng trùng hợp làm sao...họ cũng mất vì tai nạn xe.
Khóc. Cô cùng cái thai tháng khóc suốt một ngày một đêm vì không thể dự đám tang ba mẹ. Cô bị hắn giam cầm.
Phải,cô bị hắn giam cầm,bị hắn nhốt xích trong cũi sắt.Một ngày một bữa, ăn cơm thừa canh cặn của người hầu nhưng cô vẫn cố nuốt. Cô ăn đâu phải chỉ nuôi mình cô,cô còn có đứa nhỏ,nó bây giờ là hi vọng sống cuối cùng của cô.
Ai ngờ hắn lại không tha cho cô. Mỗi tối hắn sẽ mang theo phụ nữ tới trước mặt cô cùng nhau ân ái,cùng nhau nhục mạ cô vì....hắn biết cô yêu hắn.
Đau? Có,ban đầu trái tim của cô đau lắm, đau đớn khôn cùng. Nó như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Nhưng giờ thì khác,cô hờ hững chịu đựng, cố gắng bình thản mà nhìn hai thân hình trần trụi quấn lấy nhau,cố gắng không bịp tai để nghe những tiếng rên rỉ trong hoan ái cao trào.
Tưởng như vậy là đủ, nhưng hắn vẫn không tha cho cô,hắn tiếp tục sự tra tấn khác. Không phải về tinh thần mà là về thể xác.
Hắn mặc kệ cô đang mang thai,cái thái của hắn. Hắn bắt đầu cường bạo cô. Vật nóng bỏng, thô to cứ xuyên xỏ qua thân thể gầy yếu của cô. Không dừng lại ở đấy,hắn còn còng cô lại thành hình chữ đại,trói cô treo ngược thân thể cô lên để ra ngoài ban công tầng ba...còn gì độc ác hơn không?Chẳng lẽ hắn không hề nghĩ tới cô đang mang thai sao? Không hề lo cho con hắn sao?