Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor : Phương
Trong phòng khách an tĩnh vài giây, Vân Lục ghé vào trên tay vịn, nhìn Giang Úc, Giang Úc quỳ đến thẳng thắn, nâng cằm, đôi mắt hẹp dài vẫn luôn nhìn cô chăm chú.
Bởi vì đang nằm xuống nên ngực Vân Lục hơi bị lộ ra.
Đôi mắt Giang Úc trầm xuống.
Vân Lục không có phát hiện, chỉ nói: “Anh hôm nay hại em bị mắng cả một ngày..”
Giang Úc: “Ừ.”
Vân Lục lại nhìn cái ván giặt đồ kia,cô chỉ lấy ra thử xem sao,không nghĩ là hắn quỳ thật. Giờ khắc này,cô lại có cái nhìn khác với chàng trai này.
Cô vươn ngón tay ra,ấn ấn xuống giữa mày hắn.
Ngón tay trắng nõn,móng tay còn sơn lớp sơn màu hồng nhạt,nhìn thật xinh đẹp,còn mang theo mùi hương nhàn nhạt. Giang Úc nắm lấy cổ tay của cô,kéo về phía mình,môi mỏng cắn ngón tay mảnh khảnh.
Mặt Vân Lục đỏ lên,muốn rút ra.
Giang Úc không bỏ.
“Buông ra.”
Thưởng thức bộ dáng thất thố của Vân Lục,Giang Úc cười nhẹ một tiếng,lại kéo ngón tay cô xuống chút nữa,để nâng cằm hắn lên,đầu ngón tay chạm vào hầu kết.
Xuống chút nữa, chính là cổ áo sơmi.
Mặt Vân Lục càng đỏ hơn,dùng thêm sức lực để rút tay về nhưng đều vô ích,chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của mình mở cổ áo hắn ra,lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Còn có một ít ngực bị lộ ra.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên,Vân Lục nhân lúc này rút tay về,Giang Úc cầm lấy điện thoại xem,là Hứa Điện gọi tới.
Hắn nghe máy.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Hứa Điện tiếng nói mang theo ba phần ý cười truyền đến: “Về đến nhà rồi?”
“Đang làm gì?”
Hắn lời nói còn chưa nói xong, Chu Dương đã thò vào,thanh âm hào sảng “Úc ca,gọi video để tớ nhìn xem cậu đang làm gì,ha ha ha ha ha...”
Giang Úc: “Câm miệng.”
“Đang quỳ ván giặt đồ,không rảnh.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha..... Tôi biết mà.”
“Ai da, ha ha ha ha ha.....”
“Được rồi,không nói nữa,tắt đây.” Chu Dương ở đầu bên kia cười cười tắt điện thoại,sau đó cậu ta click mở một cái ghi âm đặt ở trên bàn trà.
Ở đây tất cả đều là các thiếu gia trong vòng,Chu Dương click mở ghi âm.
“Đang quỳ ván giặt đồ,không rảnh.” tiếng nói của Giang thái tử từ bên trong truyền ra, nhóm thiếu gia liếc nhau mà mẹ nó một tiếng.
Sau đó bọn họ haha mà cười rộ lên.
“Mẹ nó,đây vẫn là người mở xe thể thao ra có thể dọa người tiểu ra quần Giang thái tử sao?”
“Ha ha ha ha, trâu bò.”
Đoàn người cười đến ngừng thở quay đầu nhìn qua,Khâu Linh Thải đứng ở cửa,thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ,cô ta đi giày cao gót tiến vào.
Cũng nghe thấy Giang Úc bị quỳ ván giặt đồ.
Một đám người nhìn thấy cô ấy,lập tức câm miệng,Khâu Linh Thải đi đếm bên cạnh Hứa Điện ngồi xuống,nhìn vào Hứa Điện,chân dài của cậu ta đang vắt chéo,ngậm xì gà,chơi bài.
Ngón tay khớp xương linh hoạt mà chia bài,giữa mày lạnh nhạt.
Khâu Linh Thải cầm lấy một chén rượu, uống một ngụm, hỏi: “Cậu không nghĩ tới tham gia hôn lễ?”
Hứa Điện nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái,trong ánh sáng lờ mờ,mắt đào hoa mang theo mấy phần sắc bén,hắn câu môi cười một cái,xì gà ở khóe môi đung đưa:"Không đi."
“Bận quá.”
Khâu Linh Thải nga một tiếng, “Tớ cũng không tham gia."
Cô ấy lại nhìn về phía Chu Dương,ý cười của cậu ta phai nhạt đi rất nhiều,sửa sửa lại cổ áo sơmi :" Đừng hỏi tớ,tớ cũng không có hứng thú."
“Ừ.”
Giọng nói của cô ấy lạnh nhạt.
Tầm mắt đảo qua, nhìn thấy máy tính ở trên mặt bàn,vừa đúng lúc là ảnh chụp Giang Úc với Vân Lục ôm nhau,Vân Lục tránh né còn khóe môi Giang Úc có ý cười nhàm nhạt,đuổi theo muốn chụp cùng.
Hắn đối với ai cũng lạnh nhạt.
Lạnh đến nỗi giống như một khối băng.
Ai biết, hắn sẽ có lúc lại cười như vậy.
Lúc trước cô còn cho rằng nếu gả cho hắn sẽ không cảm nhận được tình yêu,ai biết được,hắn yêu đương với người khác chính là bộ dạng này.
Cô ấy hỏi Chu Dương: “Ghi âm vừa rồi còn không?”
“Hả?” Chu Dương ngồi thẳng thân mình, cười cười, “Có.”
Nói xong, cậu ta click mở ghi âm.
Tiếng nói Giang Úc lạnh lẽo còn kèm theo một chút bất đắc dĩ.
“Đang quỳ ván giặt đồ, không rảnh.”
Những lời này lại lần nữa xuất hiện ở trên ghế,Khâu Linh Thải cầm túi xách,không mở miệng,cô đứng lên,mặt so với vừa nãy còn lạnh hơn:"Đi đây."
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Nói xong, cô đi giày cao gót,đi ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy cô ấy đi rồi,liếc nhau,sôi nổi cười một cái. “Đi, đánh bida đi, Chu Dương, tớ đánh với cậu.” Một thiếu gia cởϊ áσ khoác ra,bên trong là áo sơmi,tỏ vẻ nói.
Chu Dương hừ lạnh, “Không biết tự lượng sức mình.”
Cậu ta đứng dậy,đi tới phía trước nhìn Hứa Điện một cái,Hứa Điện đang cắn xì gà,chia bài. Chu Dương đẩy hộp kẹo bạc hà cho anh ta nói :"Ăn cái này đi."
“Nên ăn ít kẹo đi.”
Đừng lại ăn chocolate trắng nữa.
“Khi nào có thể đứng lên?” Giang Úc nhìn đồng hồ.
Vân Lục nghe được tiếng Chu Dương cười,cô nhấp môi:" Anh đứng lên được rồi."
“Không tức giận nữa?” Giang Úc híp mắt nhìn cô.
Vân Lục ghé vào trên tay vịn, ừ một tiếng, cô từ trước tới nay chưa thấy Vân Xương Lễ quỳ xuống bao giờ,trong hồi ức của cô,cô nhớ người cha này rất sĩ diện,đừng nói là quỳ,Dương Yến chỉ cần khó chịu nói ông ta hai câu, Vân Xương Lễ đã đen mặt. Vân Lục nghĩ,lại liếc mắt nhìn Giang Úc một cái.
Hắn nhướng mày, nhìn thấy cô không giận nữa,đẩy ván giặt đồ ra,đứng dậy.
Có chút đau,lông mày của hắn nhíu lại. Sau đó lại đá văng ván giặt đồ đi,đi đến chỗ Vân Lục,Vân Lục ngửa đầu,chàng trai lập tức khom lưng lấp kín môi cô.
Vài phút sau, tay hắn từ váy đi ra,thấp giọng nói :"Anh đi tắm cái đã."
Vân Lục đỏ mặt, dựa vào sô pha, “Vâng”
Giang Úc cởi bỏ cúc áo sơmi,đi về phía phòng tắm.
Vân Lục cầm lấy máy tính,tiếp tục xem chương trình tạo kỹ,đây là chương trình đầu tiên mà GY được mời tham gia,khai quật được kỹ năng sinh hoạt của năm người họ,sau đó lại phát hiện trong năm người này,có một người kỹ năng sinh hoạt tuân theo quy luật là Canh Khởi.
Cậu ta sáng sớm mặc áo hoodie quần jean làm bữa sáng cho cả nhà trọ,một ngày ba bữa không trùng lặp,vì thế rất khác với tính tình kiêu ngạo của cậu ta.
Không ít fans người qua đường trở thành fans,còn có một số bộ phận anti bôi đen không nổi nữa cũng chuyển thành fans.
Mà Thành Ly nhìn như một đội trưởng dịu dàng,lại có tật xấu khi rời giường,buổi sáng mỗi ngày còn có một khoản thời gian áp suất thấp,không nói chuyện làm mọi người sợ hãi.
Canh Khởi cứ cùng anh ở cùng nhau,rất nhiều lần đen mặt,hai người suýt chút nữa còn đánh nhau.
Sau khi chương trình này phát ra,sẽ làm các fans đối với bọn họ quen thuộc,càng hiểu biết. Đồng thời cũng tạo ra fans CP,ví dụ như Canh Khởi cùng Thành Ly.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Nhìn thấy biểu hiện này của Canh khởi,Vân Lục rất vừa lòng,cũng nghĩ cậu ta cho fans thấy được một mặt khác,sẽ có thêm nhiều ấn tượng tốt.
Đối với phát triển sau này cũng sẽ tốt hơn.
Giang Úc mặc áo ngủ từ phòng ngủ chính đi ra,thấy được máy tính có âm thanh.
Hắn nhướng mày,tay chống lên ghế sopha,cúi đầu nhìn thấy,màn hình máy tính là Thành Ly đang nói chuyện,anh còn nhìn thẳng,giống như đang nhìn Vân Lục.
Giang Úc sắc mặt tối sầm lại,hắn khom lưng ngậm lấy lỗ tai Vân Lục,cô hoảng sợ,vừa quay đầu lại,máy tính trong tay đã bị lấy đi,khép lại,ném ở trên ghế sopha.
“Nhìn cái gì đấy?"
“Xem anh trai nhỏ của em à?” Giang Úc trằn trọc hôn cô,tiếng nói trầm thấp vang vọng bên tai Vân Lục,Vân Lục nắm lấy ghế sopha,lắc đầu :" Xem chương trình,xem bọn họ…"
“Em còn dám xem!”
“Xem Thành Ly? Anh ta đẹp trai sao?”
“Chồng em em xem chưa đủ à?” Giang Úc nâng cằm cô lên,từ trên cao mà nhìn xuống, Vân Lục thấy đôi mắt hẹp dài của hắn tức giận.
Ngẩn người.
Sau đó trán cô lóe lên,khóe miệng cong lên:" Anh ghen à?"
Giang Úc không hé răng, hắn buông cô ra,hai tay chống xuống sopha,nói:" Lên đi,ôm anh."
Vân Lục từ sô pha đứng lên, so với hắn cao hơn,ngoan ngoãn mà duỗi tay,ôm lấy cổ hắn,Giang Úc ôm eo cô,trực tiếp bế cô lên,hướng phòng ngủ đi tới,đi còn chưa được nhau bước,điện thoại của Vân Lục vang lên,là tin nhắn Wechat.
Chân Vân Lục dãy dụa một chút nói:"Đi xem điện thoại."
Giang Úc nhíu mày, ôm cô quay lại,khom lưng,cầm điện thoại đưa cho Vân Lục,trước khi đi qua,nhìn thấy giao diện điện thoại là tin nhắn của Trình Kiều.
Hắn không lên tiếng.
Ôm người đi về phòng,đi tới mép giường,buông Vân Lục ra,Vân Lục dựa vào trong lồng ngực hắn cúi đầu mở Wechat.
Vừa thấy, cô sửng sốt.
Sắc mặt đổi đổi.
Giang Úc nhìn thấy biểu cảm của cô,cúi đầu xuống.
Trình Kiều: cô cho rằng cô thắng tôi sao? Tôi sinh cho cha cô đứa con trai,làm điều không đúng ông ta vẫn sẽ tha thứ cho tôi.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Giây tiếp theo.
Tin nhắn bị thu hồi.
Vân Lục cắn răng.
Giang Úc đôi mắt mị mị, hắn duỗi tay lấy điện thoại ra,ném lên trên đầu giường,sau đó xoay mặt Vân Lục lại,hôn xuống. Vân Lục run rẩy,cúi đầu cùng hắn hôn môi.
Trong lòng lại dâng lên một cổ tức giận.
Vân Xương Lễ chính là cái loại ngu ngốc
Trình Kiều khẳng định là cầu xin Vân Xương Lễ để ông ta đồng ý không ly hôn.Sao trên đời lại có loại cha như vậy chứ,Vân Lục gắt gao mà ôm Giang Úc.
Giang Úc ôm lấy eo nhỏ của cô.
Hôn Vân Lục.
Chỉ lát sau, hai người ngã xuống giường.
Sáng sớm hôm sau, Vân Lục thức dậu từ trong ngực Giang Úc,gửi cho Vân Xương Lễ một tin nhắn.
Vân Lục: Cha không nghĩ tới ly hôn có phải hay không?
Bên kia,Vân Xương Lễ không có trả lời câu hỏi,chỉ nói:"“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm?”
Vân Lục chần chờ, trả lời: “Không, tôi không có thời gian.”
Cô cũng không muốn quản việc của Vân Xương Lễ nữa,Giang Úc ôm cô,rũ mắt nhìn cô đang ở trong ngực hắn gửi tin nhắn,ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
Tiếng nói trầm thấp: “Giữa trưa ra bên ngoài ăn?”
Vân Lục buông điện thoại, dựa vào hắn: "Vâng.”
Hai người lại nằm một lát, đợi đến khi dì bảo mẫu tới,thời tiết không tốt lắm,bên ngoài có mưa nhỏ,hai người ăn sáng xong. Giang Úc đứng ở cửa sổ gọi điện thoại,đội trang trua bước vào,Giang Úc cầm điện thoại đi qua phòng ngủ phụ nhìn bọn họ.
Mấy người nhìn thấy nam chủ nhân trong nhà run tay,động tác càng nhanh hơn.
Ước chừng hơn mười một giờ,Vân Lục thay váy,cầm theo túi xách đi ra,Giang Úc một bên cầm điện thoại,một bên nắm tay cô ra cửa.
Dì bảo mẫu đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng dáng hai người họ.
Cũng thật xứng đôi.
Đi vào nhà hàng lần trước,nhưng mà bên ngoài vẫn còn mưa,trời xám xịt một mảng,Giang Úc cầm lấy dù màu đen,ôm cô đi lên cửa.
Đi vào, Vân Lục đã nhìn thấy Trình Kiều cùng Vân Xương Lễ còn có đứa bé kia,Trình Kiều đang chống cằm,đôi mắt dịu dàng cùng Vân Xương Lễ nói chuyện.
Hoàn toàn không có một chút tiều tụy nào.
Bước chân Vân Lục dừng lại,Trình Kiều vừa đúng lúc nhìn thấy cô,khóe môi nhếch lên mang theo đắc ý.
Sắc mặt Vân Lục thay đổi.
Giang Úc cũng thấy được Trình Kiều với đối diện bà ta là Vân Xương Lễ,Giang Úc híp híp mắt,nhỏ giọng hỏi Vân Lục:"Có muốn qua chào hỏi không?"
“Không...” Vân Lục lắc đầu,cô không muốn nhìn thấy bọn họ.
Vòng đi vòng lại, Trình Kiều cái gì cũng không mất đi,bà ta lại không ngừng có được,nắm cả cổ phần cùng với Vân Xương Lễ trong tay,nghĩ như vậy,cô nhỏ giọng nói :"Em cảm thấy đứa bé kia không giống.....”
“Đi thôi, qua đi chào hỏi một cái.” Giang Úc khóe môi câu hạ, mang theo một tia tàn nhẫn, ôm cô trực tiếp đi qua.
Trình Kiều nhìn thấy hai người bọn họ tiến về phía này,cả người co rúm vào,chủ yếu là bị Giang Úc dọa sợ,nhưng nhìn về phía Vân Lục lại rất đắc ý.
Vân Xương Lễ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai người bọn họ, cũng ngây ngẩn cả người. Đặc biệt là nhìn thấy biểu cảm của Vân Lục,Vân Xương Lễ cân nhắc,muốn giải thích:"Vân Lục,cha cảm thấy Vân Nghiêu không thể không có mẹ…."
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Trình Kiều biểu tình càng thêm đắc ý, bà ta dịu dàng nhìn Vân Lục, đôi mắt giả bộ đáng thương.
Vân Lục không hé răng,cô kéo kéo áo sơmi của Giang Úc.
Lúc này, Giang Úc mỉm cười, khóe môi mang theo một tia lạnh lẽo, hắn buông điện thoại xuống,đưa một tờ báo cáo cho Vân Xương Lễ xem:"Vân tổng,ông nhìn xem,đây vẫn là con trai ông sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Giúp một cái tiểu khả ái đẩy một chút văn, rất đẹp nga, moah moah.
Khúc cua này gấp quá,tui phải đội mũ chắc vào mới được: