Editor : Phương
Tránh thai... Hộp...
Quỳ gối…..ván...
Lúc trước cũng nghe đồn Giang thái tử quỳ ván giặt đồ.
Cái này là thật sao?
Các phu nhân trong phòng biểu tình phức tạp,ở loại gia đình như các bà,đa số đều là đàn ông nói,phụ nữ phải nghe,làm gì có chuyện đàn ông nhận sai bao giờ.
Còn dùng cái loại phương pháp nhận sau này?
Vân Lục xấu hổ muốn chết,chạy tới che miệng Giang Úc lại,Giang Úc cũng nhanh chóng bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng,đôi mắt hẹp dài hiện lên ý cười,nắm lấy eo nhỏ của cô.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Yến: “Mẹ vợ,con tới đón hai người đi ăn cơm chiều.”
Chàng trai khí thế mạnh mẽ nhưng ngữ khí lại ôn hòa. Dương Yến theo bản năng mà đứng lên,"ai" một tiếng,đi chào tạm biệt các phu nhân khác,nhóm Hà phu nhân cũng không dám giữ người,cười nói:"Lần sau gặp lại…."
“Bà thật có phúc đấy.”
Vậy mà lại cùng Giang gia thành thông gia,trở thành mẹ vợ của Giang Úc,nhìn thấy hắn đối xử lễ độ như vậy,các phu nhân hâm mộ muốn chết.
Dương Yến hơi hơi mỉm cười, đi phía trước nhìn mắt Khâu Linh Thải.
Sắc mặt Khâu Linh Thải tái nhợt,nhìn hai người ở của tình chàng ý thiếp,chàng trai ôm Vân Lục cả khuôn mặt đều là ý cười, làm khí chất lạnh lùng kia nhu hòa không ít.
Thập phần chói mắt.
Dương Yến không nói gì,cầm túi xách đi qua. Vân Lục từ trong ngực Giang Úc đi ra ôm lấy cánh tay Dương Yến.
Giang Úc gật đầu với Dương Yến:"Mẹ vợ."
Dương Yến nhìn chàng trai có khí thế cường đại này,"ừ" một tiếng.
Giang Úc quay đầu lại, mắt nhìn các phu nhân trong phòng,mọi người lập tức hướng hắn mỉm cười,Giang Úc không nói gì chỉ liếc nhìn Khâu Linh Thải.
Hắn nói: “Khâu gia gần đây là ngại sinh ý quá thuận.”
Nói xong,nhẹ nhàng bóp eo Vân Lục,đi xuống lầu.
Sắc mặt Khâu Linh Thải hết xanh rồi lại trắng,cô ấy cầm lấy túi xách muốn đuổi theo,Hà phu nhân giữ chặt tay lại:" Linh Thải,con quá không có phép tắc."
Vẻ mặt Khâu Linh Thải quật cường.
“Người như Giang Úc là người con có thể tùy ý nói sao?”
“Đừng trách dì không nhắc nhở con”
“Khâu gia các con sợ là sắp gặp phải đại họa rồi." Hà phu nhân nói xong,buông tay Khâu Linh Thải ra,ngồi lại ghế sopha,mấy vị phu nhân cũng im lặng mà nhìn Khâu Linh Thải.
Tay của Khâu Linh Thải xoắn chặt vào nhau.
Nói: “Sẽ không, Khâu gia cùng Giang gia có cảm tình nhiều năm như vậy....”
“Linh Khải,con nói cho dù biết,con thích Giang Úc phải không?" Hà phu nhân lại hỏi.
Lời nói của Khâu Linh Thải bị nghẹn lại,không nói lên lời,vài giây sau, cô ấy cầm lấy túi xách,đi ra phía cửa,đi rất nhanh,móng chân sơn màu làm nhạt cũng vì thế mà bị tróc ra.
Khâu Linh Thải cũng không để ý.
Ba người đi xuống dưới lầu,trước cửa đang dừng lại một chiếc Hummer màu đen,Giang Úc mở cửa ghế sau,mời Dương Yến ngồi,bà gật đầu ngồi vào.
Sau đó Giang Úc nắm lấy eo Vân Lục,nhẹ nhàng đưa cô vào trong xe,Vân Lục ngồi bên cạnh Dương Yến,quay đầu lại liếc hắn một cái.
Hắn cắn thuốc lá đóng cửa xe lại.
Ngày thường nhìn rất kiêu ngạo ương ngạnh nhưng lúc này lại trở nên thân sĩ. Vân Lục ở đáy lòng trộm khen Giang Úc,hắn đi đến ghế lái,khởi động xe đi ra ngoài.
Xe chưa đi được xa.
Vân Lục ở kính chiếu hậu nhìn thấy Khâu Linh Thải cầm túi xách lảo đảo đi ra,suýt chút nữa thì té ngã cô ấy đứng thẳng thân mình dậy,lạnh lùng mà nhìn chiếc Hummer màu đen.
Vân Lục im lặng mà nhìn bóng người càng lúc càng nhỏ.
Lại một lần nữa cảm thấy Khâu Linh Thải hóa ra cũng chỉ là như vậy
Dương Yến kéo tay Vân Lục,cô hoàn hồn lại nhìn về phía bà,Dương Yến chỉ chỉ người đang lái xe,ghé vào tai Vân Lục hỏi:"Thằng bé thật sự quỳ ván giặt đồ sao?"
Bị mẹ mình tra khảo,Vân Lục cứng người nửa ngày sau mới nói:"Vâng."
Giọng nói rất nhỏ.
.
Từ góc độ này nhìn lại, chỉ nhìn thấy ngón tay Giang Úc cầm tay lái,không nhìn rõ được khuôn mặt,nhưng quanh thân vẫn toả ra khí thế lạnh lùng.
Lúc này mà trả lời có chút…..mất tự nhiên.
Dương Yến không dám tin,và đã quen với chủ nghĩa đàn ông của Vân Xương Lễ,sĩ diện như vậy nhưng cũng không có đẹp như Giang Úc.
Khí thế còn không bằng chứ đừng nói là quyền thế. Nhưng Vân Xương Lễ còn không quỳ,vị thiếu gia này vậy mà dám quỳ xuống?
Xe Hummer màu đen quay đầu,tiến vào đại lộ trung tâm,đôi mắt hẹp dài của Giang Úc lướt qua ghế sau,nhàn nhạt nói:"Mẹ vợ."
“Đàn ông nhà chúng con đều như vậy.”
“Cha con cũng thế.”
Dương Yến sửng sốt.
Cái nào cơ?
Đều quỳ ván giặt đồ sao?
Giọng nói Giang Úc nhẹ nhàng như đà nhớ tới chuyện gì :" Cha con còn quỳ bàn phím rồi."
“Là lúc mẹ vẫn còn sống”
Hắn xoa nhẹ khóe môi, tiếng nói mang thiếu một chút ý cười, “Đây là truyền thống của đàn ông Giang gia.”
Ghế sau.
Vân Lục cùng Dương Yến đều ngây người.
Lúc lâu sau,Dương Yến "ha" một tiếng:"Lần đầu tiên nghe đấy."
Giang Úc lại cười một tiếng.
Trong lúc chờ đèn đỏ,hắn duỗi tay từ ghế phụ lái lấy ra hai cái hộp gấm,đưa ra đằng sau nói:" Đây là món quà gặp mặt nhỏ của con,mong mẹ nhận lấy,hộp gấm màu đỏ là của Lục nhi."
“Vợ,lấy đi.” Hắn huơ huơ cái hộp.
Vân Lục sửng sốt, mắt thấy đèn đã chuyển xanh,lập tức duỗi tay cầm lấy hai cái hộp,một xanh một đỏ,cô đưa hộp xanh cho Dương Yến,còn hộp đỏ thì đặt ở trên đùi.
Dương Yến nhíu mày,không muốn nhận.
Tiếng nói của Giang Lục lại truyền đến:'Mẹ vợ,mẹ mà không nhận con sẽ buồn lắm."
Dương Yến: “......”
Thằng bé này làm sao lại có thể nói như vậy được?
Cái này bảo bà làm sao bây giờ.
Nhận hay là không nhận đây?
“Lục Nhi? Em coi anh là người xa lạ sao?" Giang Úc tủi thân nói,thân mình của Vân Lục run lên,lập tức duỗi tay mở cái hộp của Dương Yến ra.
“Mẹ người xem....”
Xem cái rắm ấy.
Trong hộp chính là giấy tờ bất động sản.
Vân Lục: “......”
Cái này làm sao bảo người khác nhận được?
Tay Dương Yến run lên,thiếu chút nữa đã vứt hộp gấm đi,bà nói:" Giang Úc,cái này dì không cần,dì có…."
“Công ty này trong nhà mở đã lâu,đều là đồ gia dụng,bán ra không tốt lắm mới lấy ra tặng mẹ,mẹ vợ bận như vậy,hay là con bảo người trông coi cho?" Lại một lần dừng đèn đỏ,Giang Úc nghiêng thân mình,tay để trên ghế phụ nhìn qua.
Khuôn mặt lạnh lùng có chút ôn hòa,đôi mắt hẹp dài chuyên chú nhìn hai người.
Lời nói của Dương Yến bị mắc ở trong cổ họng.
Vân Lục vươn đầu ngón tay, đẩy vai Giang Úc:“Anh.....”
“Đồ của anh quá quý.”
“Chúng em không cần.”
Càng nói, đôi mắt Giang Úc lại càng sâu,còn mang theo lệ khí. Lời nói của Vân Lục càng ngày càng nhỏ,Dương Yến nhìn tình huống này cảm thấy con gái bà không có chút tiền đồ nào cả.
Bà suy nghĩ một chút, cầm lấy hộp gấm, “Cảm ơn.”
Trả lại nhiều lần như vậy cũng không bằng nhận lấy.
“Vẫn là mẹ vợ biết nói chuyện.”
Dương Yến: “.....”
Giang Úc quay lại nhìn phía trước,còn liếc nhìn Vân Lục một cái.
Vân Lục: “.....”
Cô bỏ hộp gấm ra.
Giang Úc giống như có mắt ở đằng sau gáy,nói:"Anh mua xe cho em,về sau tan làm em phải đón anh.”
“Lái xe quá mệt mỏi.”
Vân Lục nhỏ giọng mà nói: “Em còn chưa có học……"
“Vậy thì đi học.”
Thanh âm của hắn truyền đến,cảm giác mười phần áp bức,Vân Lục chỉ đành nhỏ giọng "vâng."
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Dương Yến vẻ mặt phức tạp.
Con gái.
Con xác định là hắn ở nhà quỳ ván giặt đồ sao?
Con xác định sao?
Mẹ không tin đâu.
Bà nhịn không được kéo tay Vân Lục,cô quay đầu cười với bà một cái,mặt y hệt ngốc bạch ngọt.
Dương Yến: “......”
Rất nhanh,xe đã đến nhà hàng,Giang Úc đã đặt chỗ trước,xuống xe đã có người tới lái xe đi,hắn sửa sang lại tay áo,muốn nắm tay Vân Lục.
Ai biết, Dương Yến lại lôi tay Vân Lục đi nhanh về phía trước.
Tay của Giang Úc bị đình trệ giữa không trung….
Hả?
Hả?
Nhìn hai bóng dáng phía trước,Giang Úc suy nghĩ một lát đây nhất định là ảo giác mẹ vợ không có khả năng trốn hắn,hắn đi lên bậc thang,tiếp nhận thẻ từ người phục vụ.
Ký tên.
Vân Lục cũng phát hiện Dương Yến đi có chút nhanh,cô chớp chớp mắt,nhìn về phía Dương Yến, “Mẹ?”
Dương Yến khụ một tiếng, quay đầu lại nhìn về chàng trai ở đằng sau đang ký tên,thấp giọng nói:"Con cùng thằng vé ở chung có tốt không?"
"Tốt lắm.” Vân Lục gật đầu.
“......”
“Thằng bé thật sự rất tốt." Dương Yến hỏi xong câu này,lại cảm thấy không đúng,hắn mua xe mua nha,lại còn rất lịch sự,cũng không giống người xấu.
Nghĩ như vậy,bà lại thay đổi cách hỏi:"Thằng bé không có chủ nghĩa đàn ông chứ?"
Vân Lục chớp chớp mắt, suy nghĩ: “Có một chút.”
“Nhưng mà vẫn có thể thương lượng.”
“Con nói thật đi,thằng bé quỳ ván giặt đồ thật?" Dương Yến đánh gãy lời nói của con gái ngốc bạch ngọt, trực tiếp hỏi.
Vân Lục gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tại sao mẹ lại cảm thấy con sợ nó?”
Vân Lục: “......”
Vô nghĩa.
Sống hai đời, nhìn thấy được Giang thái tử kiêu ngạo,có thể không sợ sao?
Cô suy nghĩ một chút, muốn trả lời.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Dương Yến lập tức bưng kín miệng cô,nháy mắt muốn cô im lặng,sau đó nói:"Hôm nay mẹ ở nhà con."
Bà mỏi mắt chờ mong.
Hai người sẽ ở chung như thế nào.
“Hả, được.” Phòng ngủ phụ tuy rằng đã trở thành thư phòng,nhưng vẫn có một cái giường có thể nằm. Giang Úc từ phía sau ôm lấy eo Vân Lục, người phục vụ đẩy ghế ra,Giang Úc đưa hai người đi vào.
Hoàn cảnh trong phòng rất tốt.
Là kiểu dáng cổ kính,ban ngày mở mấy cái đèn,rực rỡ lung linh. Người phục vụ kéo ghế dựa cho ba người,Giang Úc ôm Vân Lục ngồi xuống sau đó hỗ trợ kéo ghế mời Dương Yến ngồi,chàng trai cao lớn,khí chất lạnh lùng làm Dương Yến dừng lại,đành phải ngồi xuống.
Giang Úc nâng cằm, ý bảo người phục vụ mang đồ vào.
Người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Hoàn toàn không cần chờ đợi,từ khi ra khỏi nhà Hà phu nhân,nhà hàng đã bắt đầu chuẩn bị mới có thể kịp thời mang đồ ăn ra.
Đồ ăn mang lên.
Hơn nữa đều rất tươi mới,Giang Úc còn gắp đồ ăn cho Dương Yến,một tay để lên ghế của Vân Lục,một tay thì gắp đồ vào bát cho bà.
Dương Yến cảm thấy.
Nếu chàng trai này là đang diễn trò.
Thì hắn có thể lấy được giải Oscar.
Bà nhìn Vân Lục,cô đang ăn thịt bò,thấy Giang Úc nâng cằm thì nhanh chóng gắp thịt bò đút cho Giang Úc.
Giang Úc há miệng ăn vào.
Dương Yến: “......”
Bà quan sát thấy.
Chàng trai này sẽ không quỳ ván giặt đồ.
Hắn cùng ván giặt đồ vô duyên.
Vân Lục lấy khăn giấy lau khóe môi Giang Úc:"Ăn ngon không?"
Giang Úc rũ mắt,nhìn cô:“Em cảm thấy có ngon hay không?"
“Cũng không tệ lắm.”
Giang Úc cười nhạo một tiếng, “Không thể ăn lần sau đổi nhà hàng khác.”
“Mẹ vợ,mẹ cảm thấy đồ ăn thế nào."
Giọng chàng trai đột nhiên truyền đến,đánh gãy suy nghĩ của Dương Yến,bà sửng sốt,"a" một tiếng:“Cũng không tệ lắm.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Vây cá của nơi này khá ngon."Ngón tay khớp xương rõ ràng đẩy đĩa vây cá đến trước mặt Dương Yến,Dương Yến nhận lấy,nói cảm ơn. Lại nhìn lại Vân Lục muốn đưa cho cô ăn.
Giang Úc đã mở ra một cái chén khác,cầm cái muỗng bỏ vào,đẩy chén đến trước mặt Vân Lục,thấp giọng nói:"Ăn lúc còn nóng đi."
“Vâng” Vân Lục cầm lấy cái muỗng, ngoan ngoãn mà cúi đầu, ăn ăn ăn.
Dương Yến: “.....”
Làm sao bây giờ.
Hai người ở chung,Vân Lục đều bị áp bức.
Sau khi ăn xong.
Từ nhà hàng đi ra,đã là hai giờ chiều.Giang Úc phải về công ty nên đưa hai mẹ con về trước. Xe đi đến tiểu khu đã nhìn thấy một chiếc xe Tesla màu đỏ.
Giang Úc xuống xe, đỡ Vân Lục đi xuống,đưa cô đến trước cái xe,khảy gương nói:"Đây là xe của em."
“Dùng điện, chỉ thích hợp đi ở Lê thanh." Giang Úc mở cửa xe,đẩy Vân Lục ngồi xuống. Cô hoang mang mà ngồi vào ghế lái,ngẩng đầu nhìn.
Giang Úc để tay ở cửa xem,cúi đầu nhìn cô.
Người này quá cao làm che phủ tạo thành một bóng râm lớn,Vân Lục nhấp môi dưới, muốn thu hồi tầm mắt, cằm lại bị Giang Úc nâng lên,sau đó hắn khom lưng,lấp kín môi cô hung hăng mà hôn một cái.
Vân Lục đột nhiên nắm tay lái, dư quang liếc về phía Dương Yến đứng ở đầu xe.
Dương Yến lập tức quay người đi.
Nhìn đường lớn phía bên kia,Dương Yến nghĩ,cũng không muốn chú ý tới bên kia, chàng trai kia quá bá đạo,chủ nghĩa đàn ông quá lớn.
Con gái làm sao mà chịu được.
Nhìn bóng dáng Dương Yến,Vân Lục dùng sức giãy giụa,cuối cùng cũng đẩy được Giang Úc ra,cô hung dữ nói:"Mẹ em vẫn còn…."
Giang Úc sửng sốt.
Nửa ngày sau.
“Anh quên mất.”
Sau đó hắn sửa sang tay áo,cọ cọ mũi cô nói:"Anh đi công ty đây,xe để ở đây đi buổi tối anh về sẽ đưa vào gara."
Nói xong,hắn đứng thẳng lại,câu môi:"Mẹ vợ,con đi trước đây."
“À,được.” Dương Yến xoay người, đứng ở bên cạnh xe,nhìn hắn đi đến chỗ chiếc Hummer,cúi đầu châm thuốc lại nhìn lại bên này một cái.
Đôi mắt hẹp dài vẫn ôn hòa,nháy mắt khuôn mặt lại lạnh lùng trở lại.
Tân Dương Yến run lên.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Nghĩ.
Con gái sao có thể trêu vào loại người như vậy.
Cũng may Giang Úc rất nhanh đã lên xe,khởi động xe đi.
Vân Lục cũng đi từ trong xe ra,đóng cửa lại,ôm cánh tay Dương Yến,bà nhìn Vân Lục, biểu tình một lời khó nói hết.
Hai người lên lầu.
Vân Lục vào cửa cởϊ áσ choàng ra treo len:"Mẹ,buổi chiều…"
“Đến đây ngồi đi." Dương Yến chặn họng cô,vỗ vỗ sopha,Vân Lục "vâng" một tiếng đi tới ngồi xuống bên cạnh bà.
Dương Yến nghiêng thân mình, nhìn chằm chằm cô
.
Vân Lục chớp mắt,nghiêng đầu, “Mẹ?”
Dương Yến nâng cằm cô lên,đánh giá:"Con cùng với thằng bé,hai người các con,ai làm chủ?"
“Chúng con?”
Vân Lục mờ mịt, “Hai chúng con….cũng không có ai làm chủ,là cùng nhau thương lượng”
“.....” Đây là cái lời chó má của ngốc bạch ngọt sao?
“Mẹ thấy con rất nghe lời thằng bé.”
Vân Lục khó hiểu “Không có mà vẫn còn rất tốt.”
Dương Yến: “......”
Đấy.
Con gái như vậy,bị bán đi có thể còn giúp người ta đếm tiền.
Bà nghĩ muốn dạy Vân Lục chút quan điểm,không thể để con mình gặp phải người như Vân Xương Lễ,tuyệt đối không được.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Bà đứng lên,kéo tay Vân Lục:"Chúng ta đi Tinh Diệu,mẹ muốn nhìn thấy năm người kia."
“Buổi tối mua đồ ăn về nấu cơm.”
Vân Lục gật đầu, “Vâng.”
Hai mẹ con thay đồ đi làm ra cửa,đi thẳng đến Tinh Diệu,cùng các thành viên GY ký hộp đồng,sau đó Dương Yến ở lại Tinh Diệu cùng Vân Lục.
Bà hôm nay là muốn ở cùng Vân Lục,sau đó muốn xem hai người ở chung như thế nào.
Vân Lục xử lý văn kiện của Tinh Diệu,bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lưu Yến,cô ấy nói:"Vân tổng,miếng đất lần trước chúng ta nhìn trúng,bị…."
“Bị bạn trai cô lấy mất rồi…."
Vân Lục sửng sốt: "Cô nói cái gì?”
Thanh âm lưu Yến nhỏ dần:"Hôm nay bọn họ đã ký hợp đồng,rõ ràng chúng ta nói tốt rồi,kết quả…..tự nhiên bạn trai cô lại đoạt mất."
Cô cũng không biết là việc gì,bạn trai sao lại đoạt lấy việc làm ăn của bạn gái, về nhà không sợ quỳ ván giặt đồ sao?
Vân Lục hít sâu một hơi, nói: “đã biết.”
Cô bỏ điện thoại ra.
Dương Yến bên cạnh nhướng mày: “Giang Úc đoạt đất của con?”
“....."
Mất mặt quá.
Không biết nên trả lời thế nào.
Vân Lục suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên bình tĩnh lại.
Buổi tối trở về hỏi lại Giang Úc.
Tiếp theo Vân Xương Lễ với mấy người phụ trách gọi điện thoại tới,Vân Lục đều tiếp, nhưng là cô tạm thời không biết giải thích thế nào.
Mấy người nhân viên cao cấp còn mỉa mai.
“Vân tổng,bạn trai cô đúng là không cho cô mặt mũi mà....”
“Đều nói tốt rồi.”
“Trên thương trường không có vợ chồng gì đâu...”
Ánh mắt Dương Yến càng một lời khó nói hết.
Vân Lục rốt cuộc nhìn ra ý tứ của bà,mẹ cô hình như có thành kiến với Giang Úc…
Vân Lục lúc này cũng không dám hỏi, không dám nói.
Chỉ có thể chờ buổi tối về nhà hỏi một chút.
May mắn,đến giờ tan tầm rất nhanh,Vân Lục cùng Dương Yến đi đến siêu thị mua đồ ăn,nhìn thấy chiếc Tesla ở cửa tiểu khu,đầu Dương Yến chợt lóe.
“Lục Nhi, Giang Úc mua cái này xe, có phải hay không đoạt việc đàm ăn của con,muốn bồi thường?" Càng nghĩ càng có khả năng, đoạt đất trước,sau đó tặng xe.
Vân Lục nhìn chiếc Tesla xinh đẹp.
Không nói một lời.
Dương Yến không nói chuyện nữa, cầm theo đồ ăn vào cửa.
Đã lâu không ăn đồ ăn Dương Yến làm,đêm nay bà làm ba món mặn một món canh,canh xương sườn là sở trường của bà,cách nhiều năm như vậy,Vân Lục mới được ăn lại,một hơi ăn ba chén cơm,một chén canh, uống xong buông chén đũa, ngửa đầu, vẻ mặt thỏa mãn.
Tâm tình buồn bực không còn,việc bị đoat đất cũng không còn tức giận nữa,cô ngồi ở sopha xoa xoa bụng tiêu cơm,muốn mở TV xem.
Dương Yến xoa tay từ phòng bếp ra, nhìn thời gian, hỏi: “Giang Úc còn chưa về ?”
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Vân Lục dừng lại,nói:"Chắc phải mượn tí nữa,mẹ mẹ không cần chờ đâu."
Nhắc tới Giang Úc lại nhớ tới việc kia. Vân Lục cầm lấy điện thoại,muốn hỏi Giang Úc một chút,sau đó lại cảm thấy hỏi ở tin nhắn không tiện.
Vì thế buông điện thoại ra.
“Mẹ đi tắm.” Dương Yến nói.
“Vâng”
Dương Yến biết phòng ngủ chính hiện tại là hai người đang ở cho nên không đi vào tắm mà ở tắm ở nhà tắm phụ.
Nước ấm nóng hổi. Bà mặc quần áo bông đi ra,một bên lau tóc muốn nói chuyện,vừa ngẩng đầu đã kinh ngạc.hôi hổi.
Giang Úc quỳ gối trên ván giặt đồ , ngẩng đầu, bóp cằm Vân Lục, đang nói chuyện.
Giống như cảm nhận thấy có người,đôi mắt hẹp dài của Giang Úc đảo qua:"Mẹ vợ,con cùng Vân Lục có lời muốn nói."
Dương Yến nhìn đầu gối hắn ở trên ván giặt đồ.
Yên lặng mà...
Chuyển vào phòng ngủ phụ.
Quỳ.
Thật.
Này.
Ba đời nhà anh đều sợ vợ =))))