Cao Lương cũng không biết mình về đến nhà thế nào, lại là nằm lên trên giường ra sao. Ngô Xuân Mai nhìn bạn tốt hai má ửng đỏ, khóe miệng giơ lên, ánh mắt mê ly, biết bạn tốt thật sự đang yêu đương, trong lòng tò mò vô cùng, lúc tắt đèn, cô nhịn không được hỏi: "Cao Lương, anh ấy thổ lộ với cậu sao?"
Cao Lương rốt cuộc hồi thần: "Không có. Cậu nói cái gì vậy? Xuân Mai." Cô đỏ mặt ngượng ngùng mà bối xoay người đi, vùi đầu vào gối.
Ngô Xuân Mai khó hiểu: "Còn chưa thổ lộ, anh ta suy nghĩ cái gì vậy chứ?"
Cao Lương che lỗ tai nói: "Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, căn bản là chuyện không có gì, nhanh ngủ đi." Cao Lương chưa từng có loại cảm giác này, đối với một người chờ mong, ở bên cạnh sẽ cảm thấy vui vẻ, đây là cảm giác yêu đương sao? Cô nỗ lực hồi tưởng lại chuyện tình yêu đời trước, giống như không có quá nhiều rung động cùng chờ mong, đối phương đối tối với mình, liền thuận lý thành chương ở bên nhau, sau đó lại chia tay lúc đại nạn.
Ngô Xuân Mai bạnh quai hàm: "Được rồi, không muốn nói thì không nói. Ngọt ngào, cậu cười đến ngọt ngào, giống như hoa xuân nở......" Cô lại bắt đầu ca hát.
Một đêm này đối với Cao Lương rất ý nghĩa, cô rốt cuộc ý thức được tâm ý của mình, trước kia luôn cảm thấy Lý Tuấn Nghị đáng tin cậy làm người ta an tâm, nhìn anh liền tâm hoa nộ phóng, cũng không minh bạch đó chính là thích, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, làm cô mặt đỏ tai hồng, nai con trong lòng chạy loạn, thế cho nên tới khuya mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cao Lương dậy mang theo hai quầng thâm mắt, Ngô Xuân Mai nhìn cô mà hoảng sợ: "Cao Lương cậu không ngủ được?"
Cao Lương ngáp: "Không có, ngủ khá tốt. Đúng rồi, hôm nay cậu đừng đi, tự tớ đi là được, về sau cậu phải ôn tập cho tốt, cũng không có bao nhiêu thời gian. Tớ cảm thấy cậu vẫn nên qua chỗ San San ngủ đi, tớ lo lắng quấy rầy cậu nghỉ ngơi."
Ngô Xuân Mai xua tay: "Tớ định về nhà."
Cao Lương vội nói: "Cậu ngàn vạn lần đừng về nhà, nhà cậu khẳng định nhiều việc, cậu thấy ba mẹ bận rộn, khẳng định lại băn khoăn, sao có thể an tĩnh học tập, ở nhà tớ học là được. Nếu không cậu tới trường học, tiền không đủ tớ cho mượn."
Ngô Xuân Mai nói: "Đừng, tớ vẫn là ở nhà cụ đi. Sinh hoạt phí tớ sẽ nộp."
Cao Lương vô ngữ mà nhìn Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, cậu nói cái này quá khách khí. Không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải nhanh đi ra tiệm."
"Tớ cũng đi, hôm nay đi nốt một ngày." Ngô Xuân Mai tuy rằng nói không tới hỗ trợ, nhưng vẫn không yên lòng, đường tối như vậy, Cao Lương một mình đi quá không an toàn, quay đầu lại nói với Khỉ Ốm một tiếng, để hắn lại đây đón Cao Lương.
Kết quả hai người mở cửa ra, Lý Tuấn Nghị đã ở trong sân chờ: "Anh đưa em ra tiệm."
Ngô Xuân Mai đập chán một cái: "Sao mình lại quên. Vậy được rồi, hôm nay tớ không đi, hai người đi thôi." Một bên cười lại một bên quay về trong phòng.
Cao Lương xấu hổ mà nhìn Ngô Xuân Mai, lại ngượng ngùng nhìn Lý Tuấn Nghị một cái: "Sao anh dậy sớm như vậy?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Xuân Mai không phải nói hôm nay không ra tiệm sao, anh đưa em đi ra tiệm. Em cũng đừng đi xe, ngồi xe anh đi."
Cao Lương nghĩ nghĩ, liền cất xe đi, buổi sáng trở về có thể ngồi xe buýt, dù sao cũng có không ít đồ vật phải mang: "Được. Hôm nay anh còn phải đi ngân hàng không?"
"Đi. Hai ngày này đều phải đi." Lý Tuấn Nghị lái xe đi "Đi lên đi."
Cao Lương ngồi lên, Lý Tuấn Nghị nói: "Ngồi ổn chư, đi thôi."
Cao Lương do dự một chút, duỗi tay nắm lấy sườn áo Lý Tuấn Nghị, mặt áp tới gần lưng Lý Tuấn Nghị, tựa hồ đều có thể cảm nhận được độ ấm thân thể của anh, suy nghĩ này làm Cao Lương thập phần ngượng ngùng, vì cái gì thích một người, sẽ muốn tới gần đối phương, khát vọng tiếp xúc cùng đối phương. Lý Tuấn Nghị cúi đầu nhìn đôi tay trên eo, nhịn không được cười, dùng sức giẫm bàn đạp, xe vững vàng mà xông ra ngoài.
Kế tiếp hai ngày, sớm muộn gì đều là Lý Tuấn Nghị phụ trách đưa đón Cao Lương, hắn chỉ cần bận rộn xong thì sẽ lại đây tìm cô, đương nhiên, mỗi lần Cao Lương đều nấu đồ ngon cho anh ăn. Cao Lương càng thêm rõ ràng tâm ý bản thân, cô yên lặng mà vì Lý Tuấn Nghị trả giá, cũng yên lặng hưởng thụ sự quan tâm của anh, cô cảm thấy Lý Tuấn Nghị đối với mình hẳn là cũng có ý tứ, nhưng nh không chủ động nói tới, cô đương nhiên sẽ không đi hỏi, hiện tại loại cảm giác này kỳ thật cũng rất tốt đẹp, dù sao hiện tại tuổi cô còn nhỏ, Lý Tuấn Nghị cũng chưa cần bạn gái, không nóng nảy.
Khoản vay của Lý Tuấn Nghị rốt cuộc được duyệt, bọn họ lập tức phải quay về Quảng Đông. Cao Lương mấy ngày nay vẫn luôn lục tục chuẩn bị đồ ăn cho Lý Tuấn Nghị, tương thịt bò, tương thịt gà, thậm chí còn làm một ít thịt khô, cá khô, thời tiết mát mẻ, mấy thứ này đều có thể để lâu.
Tối ngày Lý Tuấn Nghị đi, Cao Lương để Ngô Xuân Mai tới tiệm giúp chính mình kho thịt, mình thì đi nhà ga xe lửa tiễn. Ga tàu hỏa trước nay đều tràn ngập cảm xúc thương cảm ly biệt, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đứng ở sân ga, nhìn nhau không nói gì, ly biệt u sầu bao phủ trong lòng. Xe lửa bóp còi vào trạm, Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn thoáng qua xe lửa, sau đó móc từ trong túi một cái hộp: "Cao Lương, cái này cho em."
Cao Lương cúi đầu: "Cái gì đây ạ?"
Lý Tuấn Nghị xốc balo lên, quay đầu nói: "Lát nữa em hãy xem. Em phải bảo trọng, trên đường trở về cẩn thận một chút!" Nói xong chạy nhanh vài bước.
Cao Lương không kịp mở hộp ra, đuổi theo, thấy Lý Tuấn Nghị và Chu Văn Võ cùng nhau gia nhập hàng ngũ chen lên tàu, không có biện pháp, thời buổi này ít chuyến, không chen thì căn bản không thể đi lên, liền tính lên được cũng chỉ sợ cũng không có chỗ đặt chân. Cao Lương nhìn theo thân hình cao lớn của Lý Tuấn Nghị rốt cuộc vào được cái cửa nhỏ, anh đứng ở trên tàu quay đầu lại, vẫy tay với Cao Lương, sau đó lại bị người phía sau che mất.
Trên xe người quá nhiều, Cao Lương nhìn cửa sổ nửa ngày, thẳng đến khi tàu khởi động, cũng không thấy được thân ảnh Lý Tuấn Nghị, Cao Lương buồn bã mất mát, nhưng nghĩ đến bọn họ ngồi xe lửa, tuy rằng vất vả một chút nhưng tuyệt đối an toàn, nghĩ như vậy, lại yên tâm.
Xe lửa rốt cuộc biến mất khỏi tầm nhìn, nhân viên nhà ga nhắc nhở người đi tiễn ở sân ga, lúc này Cao Lương mới quay đầu, cúi đầu nhìn hộp hình vuông trong tay, mở ra phát hiện cư nhiên là một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo. Cao Lương đột nhiên quay đầu lại, đã không còn tung tích tàu, Lý Tuấn Nghị có ý tứ gì?
Cao Lương bị nhân viên thúc giục ra khỏi ga, trong lòng ngực ôm đồng hồ Lý Tuấn Nghị đưa tặng. Cô biết đưa đồng hồ đại khái có ý nghĩa gì, rốt cuộc đồng hồ quá mức quý trọng, bằng hữu bình thường nào có tặng đồng hồ, nhưng anh ấy sao có thể tới một câu cũng không nói liền đi mất. Trong lòng Cao Lương có chút ngọt ngào, lại có chút buồn bã, rất muốn giáp mặt hỏi một chút anh có ý gì.
Trở về, Cao Lương cầm đồng hồ nhìn lại, chính là không nỡ đeo. Ngô Xuân Mai rốt cuộc phát hiện ra chiếc đồng hồ, nói: "Đồng hồ ở đâu ra? Thật đẹp, không rẻ đi?"
Cao Lương nhìn chiếc đồng hồ màu bạc, xác thật rất tinh xảo: "Tớ cũng không biết bao nhiêu tiền."
Ngô Xuân Mai tức khắc tràn đầy hiếu kỳ: "Ai đưa? Lý Tuấn Nghị?"
Cao Lương không nói chuyện, tỏ vẻ cam chịu. Ngô Xuân Mai hưng phấn, ôm lấy Cao Lương truy vấn: "Anh ấy thổ lộ rồi? Hai người ở bên nhau sao?"
Cao Lương không biết nên nói như thế nào: "Không có, chỉ tặng một cái, sau đó liền đi mất rồi."
Ngô Xuân Mai nhịn không được "Phụt" cười thành tiếng: "Thực sự có ý tứ, kỳ thật cũng coi như thổ lộ rồi."
Cao Lương cúi đầu nói: "Anh ấy cái gì cũng chưa nói, chỉ đưa đồ. Chưa kịp xem, không biết là đồng hồ, anh ấy liền đi mất."
"Cho nên đây là không cho cậu cơ hội cự tuyệt. Cậu phải nhận rồi." Ngô Xuân Mai cười nói.
Cao Lương nói thầm là có ý này sao? Ngoài miệng nói: "Khó mà nói được, đồng hồ tớ sẽ không mang."
Ngô Xuân Mai kinh ngạc mà nói: "Vì cái gì không mang?"
Cao Lương nói: "Anh ấy cái gì cũng chưa nói, ném chiếc đồng hồ quý như vậy cho tớ, vạn nhất làm hỏng rồi đánh mất tới bồi thường không nổi."
"Sao cậu không viết thư hỏi một chút?" Ngô Xuân Mai cảm thấy Cao Lương chính là ngượng ngùng, rõ ràng là chàng có tình thiếp có ý.
Cao Lương không lên tiếng, cô khẳng định sẽ không chủ động viết thư đi hỏi, chờ Lý Tuấn Nghị viết thư trở về xem nói như thế nào đi, đồng hồ cứ cầm trước, chờ hỏi rõ ràng minh bạch mới quyết định mang hay không. Cao Lương đương nhiên cũng hy vọng là cái ý tứ kia, nhưng cô cũng không dám chắc chắn, vạn nhất không phải, chính mình hiểu sai ý, vậy xấu hổ cỡ nào.
Cao Lương trước nay chưa từng chờ thư Lý Tuấn Nghị như bây giờ, kết quả thư Lý Tuấn Vĩ đều tới rồi, Lý Tuấn Nghị còn chưa gửi thư. Lý Tuấn Vĩ không sai biệt lắm mỗi tháng gặp ddefu viết một bức thư cho Cao Lương, đương nhiên là bằng hữu liên lạc bình thường, chủ yếu là hỏi một chút tình huống của bà nội, thuận tiện nói về cuộc sống đại học của hắn. Ngô Xuân Mai thích nhất là đọc thư của hắn, bởi vì cô luôn hướng tới cuộc sống đại học.
Thư Lý Tuấn Nghị chậm chạp không đến, Cao Lương không khỏi có chút sốt ruột, không phải Lý Tuấn Nghị bên kia xảy ra vấn đề đi, như thế nào không gửi thư về. Cô có cơ hội liền chạy nhanh tới hỏi Lưu Hồng Thanh, Lưu Hồng Thanh nói Chu Văn Võ cùng Lý Tuấn Nghị đã sớm tới Quảng Châu, thủ tục chuyển nhượng nhà xưởng cũng đã làm xong, đang bận rộn thích ứng công việc mới. Cao Lương vừa nghe nói người an toàn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng lại nhớ tới: "Dì, nhà xưởng bọn họ hẳn là có điện thoại đi? Có thể cho cháu số hay không?"
"Điện thoại có, dì có, cháu chờ một chút đi." Lưu Hồng Thanh thực sảng khoái mà lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi, tìm ra số điện thoại con trai đưa.
Cao Lương vội nhớ lấy số điện thoại: "Cảm ơn dì ạ."
Cao Lương cầm số điện thoại, lại không có dũng khí gọi, vì cái gì Lý Tuấn Nghị không viết thư cho mình, hay thư bị lạc mất? Chính là cũng không thường thấy, sẽ không trùng hợp như vậy đi. Nói không chừng là bận quá, không rảnh viết thư. Vậy lại chờ mấy ngày nhìn xem, vì thế việc này liền kéo dài, vấn đề đồng hồ cũng vẫn luôn không giải quyết được, còn an tĩnh mà nằm ở trong ngăn kéo của Cao Lương.
Trung tuần tháng , tiểu học rốt cuộc thi cuối kỳ, Cao San cùng Cao Cường cầm phiếu điểm về, Cao Lương vẫn tương đối vừa lòng, lớp Cao San hơn người, con bé có thể nằm trong top , chỉ cần duy trì, thi vào cấp không thành vấn đề, bất quá về sau thi đại học còn phải nỗ lực hơn. Cao Cường học lớp , toán học có thể hi được hơn điểm, ngữ văn chỉ gần , bởi vì mới vừa học viết văn, viết văn không tốt, Cao Lương quyết định mua cho thằng bé mấy quyển sách đọc, ngày thường cho nó xem chút chuyện xưa đơn giản, để tăng năng lực đọc và biểu đạt.
Cao Phán vẫn luôn là tâm bệnh của Cao Lương, lần này con bé thi có một chút tiến bộ, xếp hạng trong lớp, so với lần trước tiến bộ bậc, có tiến bộ, Cao Lương tự nhiên sẽ không yêu cầu con bé trở về giúp mình làm việc: "Có tiến bộ, Phán Phán cố lên!"
Cao Phán gật gật đầu: "Em biết."
Cao Cường nói: "Chị cả, trường học muốn họp phụ huynh, chị đi được không?"
Cao Lương cười nói: "Đi." Hiện tại cô chính là phụ huynh, cô tự nhiên phải đi.