Tiến vào tháng sáu, mùa hè đã đến, nhiệt độ không khí lên cao, vạn vật sinh trưởng, khắp nơi nóng lên, tiếng ve thanh bắt đầu reo hót. Rau trộn của Cao Lương dưa lại bắt đầu bán lại, mùa hè rau dưa nhiều chủng loại, cái gì cũng đều có thể lấy tới trộn, chua cay ngon miệng, đặc biệt khai vị, cho nên cực kỳ được hoan nghênh.
Trời nóng, mong muốn lớn nhất của Cao Lương trước mắt chính là mua một cái tủ đông, như vậy sáng sớm mua đồ ăn đặt trong tủ đông, để tới buổi chiều xử lý cũng không sợ hư. Tuy rằng hiện tại tủ lạnh nhà Lý Tuấn Nghị cũng đang cống hiến cho cửa hàng cô dùng, nhưng tủ lạnh thời buổi này dung tích quá nhỏ, căn bản là không để được bao, cần phải có một cái tủ đông to mới ổn.
Nhưng là thời buổi này muốn mua tủ lạnh đều còn phải có phiếu, càng miễn bàn tới tủ đông, căn bản là không có chỗ để mua. Cao Lương kể vấn đề của mình trong thư gửi Lý Tuấn Nghị, không nghĩ tới cư nhiên Lý Tuấn Nghị thần thông quảng có thể mua giúp cô tủ đông ở Quảng Châu, cũng vận chuyển bằng xe lửa hàng về luôn. Cao Lương nhận được tủ đông thì suy nghĩ đầu tiên là muốn chạy đến hôn Lý Tuấn Nghị một cái, quả thực là quá tri kỷ, nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, giống Mèo máy vạn năng.
Có tủ đông, Cao Lương không bao giờ sợ mùa hè nóng bức nữa. Cái này xem như món đồ điện đầu tiên của nhà bọn họ, mấy đứa em đều cực kỳ hưng phấn, ồn ào muốn ăn kem cây. Cao San còn nói giỡn nói: "Tủ đông nhà chúng ta lớn như vậy, Cường Cường về sau mà cảm thấy nóng liền đi vào nằm trong chốc lát, toàn thân sảng khoái."
Đây vốn là nói giỡn, bị Cao Lương nghe thấy, nghiêm khắc mà phê bình Cao San, cũng dặn em trai ngàn vạn lần không được đi vào. Thể tích tủ đông rất lớn, xác thật có thể cất chứa được một, hai đứa nhỏ, nhưng nếu là thật sự nằm vào chơi, rất có khả năng bị đông lạnh.
Cao San le lưỡi: "Em cũng chỉ đùa một chút, bên trong đặt đồ ăn, đi vào sẽ làm dơ, em với Cường Cường đều sẽ không vào."
Cao Cường cũng gật đầu: "Chị cả, em sẽ không nằm vào."
Cao Lương nghiêm túc mà nói: "Vậy thì tốt."
Người một nhà nhìn đồ điện mới chưa hết hưng phấn, nhà Cao Lương liền có khách tới, người tới chính là anh họ lớn của Cao Lương, Cao Dũng. Hôm nay thời tiết hơi nóng, tóc Cao Dũng đều mướt mồ hôi, quần áo trên người cũng ướt đẫm, như vừa vớt ra từ trong nước, vừa thấy mặt liền trực tiếp hỏi: "Cao Lương, em có gặp chị dâu em không?"
Cao Lương kinh ngạc nói: "Không có ạ. Làm sao vậy anh?" Một năm anh họ không tới nhà cô nổi một lần, sao đột nhiên đến nhà cô tìm người.
Cao Dũng duỗi tay lau mồ hôi trên mặt, bởi vì tay không sạch sẽ, làm cho trên mặt xuất hiện vết đen, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười, bất quá vẻ mặt của hắn lại rất sầu khổ: "Chị dâu em cãi nhau với anh một trận, sau đó liền bỏ con ở nhà đi rồi. Anh tìm khắp nơi cũng không thấy người, con nhỏ còn ở nhà khóc đây."
Cao Lương nói với Cao San: "San San đi rót chén nước cho anh họ. Chị dâu rất ít khi tới nhà em, anh hẳn là phải tới nhà mẹ đẻ chị ấy tìm."
Cao Dũng chán nản lắc đầu: "Tìm rồi, nói là chưa trở về. Nhà thân thích khác cũng đã tìm, đều không có người."
Cao Lương nói: "Khả năng chỉ là giận dỗi, nói không chừng buổi tối sẽ trở về."
Cổ họng Cao Dũng động một chút, biểu tình trên mặt thoạt nhìn như muốn khóc: "Đã hai ngày không về rồi. Cô ấy thật sự không có tới chỗ em sao? Trước cô ấy có nói, em đồng ý giúp cô ấy tìm việc bên Quảng Đông, em thật sự không gặp chị dâu em sao?"
Cao Lương khiếp sợ, lúc ấy chỉ thuận miệng nói vậy, anh họ cư nhiên còn chạy đến nhà mình hỏi người: "Chuyện ấy từ đợt ăn tết rồi, lúc ấy chị dâu nói với em muốn đi Quảng Đông làm công, em đồng ý giúp chị ấy hỏi thăm một chút, nhưng sau đó chị ấy lại không có tới tìm em như hẹn. Em cho rằng chị ấy không đi nữa, hiện tại nhà xưởng bên kia cũng không cần người nữa."
Cao Dũng nhận cốc nước từ Cao San uống cạn, thở hổn hển một hơi nói: "Cô ấy nói muốn đi Quảng Đông làm công, anh không đồng ý, một mình anh ở nhà sao có thể chăm ba đứa nhỏ?"
Cao Lương nhìn anh cả họ, nhà bọn họ là điển hình trọng nam khinh nữ, trước đã sinh hai cô con gái, con trai là cố sinh thêm: "Sau tết chị dâu cũng không có tới tìm em. Chị ấy không có tới nơi này, em cũng không biết chị ấy đi đâu, khả năng tâm tình không tốt đi nơi nào đó giải sầu rồi."
Cao Dũng có chút hoang mang lo sợ gật gật đầu, cuối cùng lim môi nói: "Cao Lương, anh nhờ em một chuyện, nếu chị dâu em tới tìm, em nhất định phải giữ cô ấy lại giúp anh, sau đó nhờ người báo tin cho anh."
Cao Lương thầm nói chuyện này thật là không biết phải nói sao, chính mình lúc ấy chỉ thuận miệng đồng ý một câu, cư nhiên chạy đến nhà mình đòi người, về sau cô còn dám nói gì với nhà bọn họ sao? "Rốt cuộc vì chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?" Chị dâu họ cũng không phải người thích gây chuyện.
Cao Dũng vốn dĩ định đi, nghe thấy Cao Lương nói, lẩm bẩm nói: "Còn không phải bởi vì chuyện nhà cửa, cô ấy cãi nhau với mẹ."
"Đã sử xong nhà rồi ạ?" Cao Lương hỏi.
Cao Dũng gật đầu: "Ừ. Nhà mới có năm gian, mẹ anh nói nhà đó cho em hai và em ba, còn bọn anh ở phòng cũ. Chị dâu em không đồng ý, nói nếu có ba anh em thì nên rút thăm, rút được phòng nào thì ở phòng đó. Mẹ anh nói cô ấy ích kỷ, không bận tâm tới em chồng chưa lấy vợ, liền cãi nhau. Chị dâu em lại trách anh, anh cũng không vui nhưng có biện pháp nào đâu, anh không nhịn được, liền đánh cô ấy." Hắn nói xong cúi đầu ngồi xổm xuống, vẻ mặt buồn chán.
Cao Lương nhìn người đàn ông yếu đuối này, không dám cãi lời mẹ, cũng chỉ biết đánh vợ để hết giận: "Cũng khó trách chị dâu em bỏ nhà đi, anh cũng làm người ta thất vọng rồi. Hai người mới là người một nhà, hẳn là nhất trí đối ngoại, sao lại trút giận lên người chị ấy? Em mà là chị dâu, tuyệt đối sẽ ly hôn với anh."
Cao Dũng vội ngẩng đầu, trong mắt toát ra thần sắc kinh hách: "Anh biết anh sai rồi. Nhưng không đến mức phải ly hôn đi."
Cao Lương lạnh lùng mà nhìn hắn: "Vậy phải xem chị dâu em nghĩ như thế nào. Anh một người đàn ông, không nói chuyện được với mẹ, quay đầu lại trút giận lên vợ, ai mà không cảm thấy thất vọng chứ, đi theo anh còn có ngày lành quá sao?"
Cao Dũng bỗng nhiên nghẹn ngào: "Anh sai rồi, em gái, anh thật sự sai rồi."
Cao Lương bất đắc dĩ mà nói: "Lời này nói với em có ích gì? Trước tìm chị dâu đã, lại nhận sai với chị ấy sau."
Cao Dũng lau nước mắt, gật gật đầu, đứng dậy: "Anh đi tìm cô ấy, nếu cô ấy tới nơi này, em nhất định phải nói với anh. Cảm ơn em."
Cao Lương thở dài gật đầu: "Được. Bất quá dù em là em gái, nhưng có một câu em cần phải nói, đàn ông đánh phụ nữ là người đàn ông không có tiền đồ nhất."
Cao Dũng hít hít mũi: "Về sau anh không bao giờ đánh cô ấy nữa."
Cao Lương không biết lời hứa này rốt cuộc có đáng tin không, cô lại nói: "Về chuyện nhà ở, nếu là anh em ba người, vẫn cần công bằng chút, nếu nhà anh ở nhà cũ, bọn họ nên bù tiền cho anh, bằng không chính là không công bằng."
Cao Dũng gật gật đầu: "Anh hiểu được. Cảm ơn em!" Sau đó rời đi.
Cao Lương nhìn bóng dáng hắn, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bác dâu cả luôn lợi hại, chồng con tất cả đều bị bà ép đến gắt gao, đại khái cho rằng con dâu cả đã cưới về nhà, cũng không gây ra nổi chuyện gì, cho nên liền làm lơ lời nói của một nhà con cả, đem phòng mới chia cho hai đứa con trai nhỏ, cho nên lúc này mới có chuyện.
Bà Vương ở nhà nghe thấy động tĩnh bên này, tập tễnh lại đây, nói: "Ai tới, Lương Lương?"
Cao Lương nói: "Con trai lớn nhà bác cả cháu ạ."
"Tới làm gì?"
"Anh ấy cãi nhau với vợ, tới nơi này tìm người."
Bà Vương đột nhiên nói: "Bà nhớ sáng ngày hôm qua có một người phụ nữ có tới nhà cháu, người thấp hơn cháu, gầy hơn cháu. Lượn mấy vòng ở cửa nhà cháu, bà qua hỏi, cô ấy nghe cháu không ở nhà liền đi rồi. Có phải chị dâu cháu không?"
Cao Lương kinh ngạc mà nhìn bà Vương, chị dâu họ thật sự tới tìm mình: "Vậy chị ấy có nói gì không ạ?"
Bà Vương lắc đầu: "Không có, nhưng mặt mày vẫn xanh tím, phỏng chừng bị đánh không nhẹ."
Cao Lương vừa nghe, lại thất vọng thêm một phần với Cao Dũng, thật là, niềm vui vẻ khi mới mua được tủ đông đều tan biến sạch.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Uông Ngạn Quân cư nhiên không đi làm, chạy đến trong tiệm Cao Lương tìm Khỉ Ốm chơi. Cao Lương kinh ngạc mà nói: "Sao hôm nay anh không đi làm? Không phải chỉ nghỉ ngơi một ngày sao?"
Uông Ngạn Quân nói: "Trong xưởng bọn anh bắt đầu nghỉ ngày tuần rồi."
Khỉ Ốm nói: "Vậy thật tốt, vẫn phát đủ tiền lương chứ."
"Aiz, đừng nói nữa, tiền thưởng quý trước cũng không có. Trong xưởng bọn tôi hình như cũng bị chịu ảnh hưởng, về sau không phải sẽ phá sản giống xưởng ông các ông đi?" Uông Ngạn Quân có chút lo lắng mà thở dài.
Khỉ Ốm lộ ra biểu tình chê cười: "Sao có thể, nhà máy bọn ông lớn như vậy, hơn nữa hiệu quả và lợi ích vẫn luôn tốt."
Cao Lương không nói chuyện, cô biết vận mệnh xưởng dệt bông cuối cùng cũng sẽ phá sản, Uông Ngạn Quân cuối cùng cũng sẽ phải nghỉ việc, nhưng cụ thể là khi nào cô không rõ ràng lắm, cho nên không có chen lời.
Uông Ngạn Quân ghé vào trên bàn: "Tôi cũng nghĩ tới, thật sự mất việc tôi cũng không sợ, đến lúc đó tôi liền đi nhờ cậy anh Nghị. Khỉ Ốm, nếu không hai ta kết phường mở tiệm cơm cũng được, tôi ra tiền, ông ra kỹ thuật."
Khỉ Ốm nhìn Cao Lương một cái, ha hả cười một tiếng: "Nói sau đi."
Uông Ngạn Quân nói: "Cậu không muốn mở tiệm cơm?"
Khỉ Ốm không lên tiếng. Cao Lương đột nhiên ý thức được một chuyện, từ khi Khỉ Ốm tiếp nhận vị trí Xuân Mai, hắn chưa từng đề cập tới chuyện mở tiệm cơm nữa, tuy rằng đồ ăn hắn làm càng ngày càng tốt, theo Cao Lương hắn đã có thể xuất sư. Lúc trước cô còn cảm thấy Khỉ Ốm hẳn đang tích lũy vốn, nhưng trên thực tế, Khỉ Ốm nếu muốn vay tiền mở cửa hàng hẳn là không thành vấn đề, hắn hẳn đang bận tâm trong tiệm không ai hỗ trợ, cho nên không nói chuyện muốn mở cửa hàng, trong tiệm phải tìm người tới hỗ trợ mới được, không thể giữ chân Khỉ Ốm phát triển, vậy không công bằng với hắn.
Cao Lương cũng không lập tức nói cái gì, tính toán đi tìm hai người đáng tin cậy tới hỗ trợ, chợ trung tâm với chợ thành nam dần ổn định nguồn khách, nhu cầu cũng lớn hơn trước, mỗi ngày cô cùng Khỉ Ốm nấu ăn muốn gãy cánh tay, trong tiệm rõ ràng cần thêm nhân thủ. Tìm người hỗ trợ, khẳng định là muốn tìm người đáng tin, nếu không cửa hàng này không mở được. Cho nên trưa hôm nay lúc ăn cơm, Cao Lương liền cùng nói chuyện này, nhờ mọi người hỗ trợ tìm kiếm người thích hợp.
Mọi người đều có chút ngoài ý muốn: "Trong tiệm còn muốn nhận người sao?"
Cao Lương gật đầu: "Ừ, cháu cùng anh Dương nấu ăn có chút hơi quá sức, tính toán lại mời thêm người giúp đỡ đi."
Khỉ Ốm nói: "Thật sự muốn tuyển thì tuyển một người là đủ rồi, hai người thì sợ chi phí quá cao không?"
Cao Lương nhìn Khỉ Ốm, lim môi nói: "Anh Dương lúc trước anh học nấu ăn với em là tính mở cửa hàng, hiện giờ cũng học không sai biệt lắm, nếu tìm được mặt tiền cửa hàng thích hợp, liền mở tiệm cơm đi. Em cũng không giữ anh ở lại giúp đỡ mãi." Khỉ Ốm tuy rằng tiếp nhận vị trí Ngô Xuân Mai, nhưng tiền lương vẫn luôn chỉ lấy đồng, bằng tiền lương Lưu Bưu, Cao Lương trả anh đồng, anh lại trả đồng lại, nói là học phí, Cao Lương tính toán chờ hắn mở tiệm cơm sẽ tặng bao lì xì lớn.
Khỉ Ốm nghe Cao Lương nói như vậy, cười cười: "Anh không sao, anh cảm thấy mình còn chưa học tinh."
Cao Lương chân thành mà nói: "Nhưng em cũng không có gì để dạy anh, về sau anh làm nhiều để tích lũy kinh nghiệm thôi." Thiên phú nấu ăn của Khỉ Ốm cao hơn cô, cơ bản lúc nấu ăn không có thất bại, cho nên Cao Lương cảm thấy hắn hoàn toàn có thể xuất sư.
Bà Vương nói: "Bà sẽ hỏi thăm giúp cháu, nhìn xem có người thích hợp nguyện ý tới làm không."
Cao Lương cười nói: "Cảm ơn bà!"
Bọn họ đang ăn cơm, Uông Ngạn Quân đột nhiên nói: "Bên ngoài hình như có người tới."
Cao Lương dừng đũa, quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, không nhìn thấy, cô đứng dậy đi ra ngoài, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo vàng nhạt tránh ở ngoài cửa, Cao Lương kinh ngạc mà kêu một tiếng: "Chị dâu?!"