Khóe miệng Lý Tuấn Nghị hàm chứa ý cười, lặp lại một lần: "Anh nói, anh nói anh chuyển nhượng cổ phần của mình cho em."
Cao Lương theo bản năng cự tuyệt: "Như vậy sao được! Anh cho em đứng xuống trước." Chuyện quan trọng như vậy, không thể dùng tư thế ái muội để nói.
Lý Tuấn Nghị dừng xe lại, Cao Lương nhảy xuống xe, anh còn duỗi tay đỡ một phen. Hai người đều đứng ở tại chỗ không đi, Cao Lương ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lý Tuấn Nghị: "Không phải anh nói giỡn chứ?"
Lý Tuấn Nghị nghiêm túc nói: "Em thấy anh giống như đang nói giỡn sao? Cổ phần tuy rằng chuyển cho em, nhưng anh vẫn quản lý nhà xưởng như cũ, em vẫn tiếp tục đi làm chuyện của mình là được."
Đầu óc Cao Lương dần dần thanh tỉnh hơn, cô có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lý Tuấn Nghị: "Như vậy thật sự tốt sao?"
Lý Tuấn Nghị thở dài: "Anh cũng không có biện pháp. Việc này chỉ đổ trách anh suy xét không chu toàn, chính sách quốc gia đã sớm ban hành mấy năm rồi." Vào năm , kỳ thật chính sách cũng đã nói rồi, vì phòng ngừa cán bộ lãnh đạo lợi dụng chức vụ dùng tài nguyên đầu cơ trục lợi.
"Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nghiêm khắc chấp hành chứ? Ba anh làm việc ở quê, anh ở Quảng Châu, không trong phạm vi ông ý quản lý, có quan hệ gì đâu?" Cao Lương chỉ cảm thấy chuyện này quá hà khắc rồi.
Lý Tuấn Nghị bất đắc dĩ lắc đầu: "Quy định chính là như vậy. Ba nah hiện còn chưa quyết định đơn vị công tác, đang thẩm tra chính trị, hiện tại vướng mắc ở chỗ anh. Anh cũng không thể bởi vì bản thân mà chậm trễ tiền đồ của ba."
Trong lòng Cao Lương có chút khổ sở, nhưng sẽ chậm trễ tiền đồ của chính anh, vì sao không thể đẹp cả đôi đàng chứ. "Vậy anh thật sự yên tâm đem tất cả cổ phần cho em sao? Không sợ em trở mặt không biết anh?" Số tiền lớn như thế, chính mình cũng chỉ là bạn gái, anh liền yên tâm đem giao hết cho mình, không khỏi quá qua loa đi.
Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương, sau đó cười, anh giơ tay sờ sờ mặt Cao Lương, sau đó dùng ngón tay nhéo nhéo vành tai cô: "Giao cho em, đương nhiên là do anh tin em. Trong tất cả người anh biết, không có ai đáng tín nhiệm hơn em."
Cao Lương chỉ cảm thấy trên lỗ tai truyền đến một trận tê dại cảm, cô cảm thấy da đầu tê rần, c ắn môi dưới cười như không cười mà nhìn Lý Tuấn Nghị: "Xem ra em phải gánh vác phần tín nhiệm này."
Lý Tuấn Nghị cười, biết Cao Lương sẽ đồng ý: "Anh tin em. Cảm ơn em!"
Cao Lương vẫn cảm thấy không quá kiên định, bỗng dưng có được nửa cái nhà xưởng: "Em cảm thấy anh vẫn có thể suy xét lại một chút, xem có phương án khác không."
Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Được, em cũng suy nghĩ chút." Anh không bắt Cao Lương lập tức phải đồng ý, rốt cuộc đây cũng không phải là chuyện nhỏ, có quyền lợi cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, mà chuyện này, cô vốn không phải gánh vác.
Hai người đi bộ một đoạn, Cao Lương nói: "Đi xe đi anh, đi chậm không chừng tiệm anh Dương đóng cửa."
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Em đi lên đi."
Cao Lương vỗ vỗ ghế sau: "Em ngồi ở đây."
Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn cô, không bảo cô ngồi phía trước, Cao Lương ngồi trên xe ghế sau, duỗi tay ôm eo Lý Tuấn Nghị, đem đầu đặt trên lưng anh, Lý Tuấn Nghị sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên, bắt đầu đạp xe.
Bên tai Cao Lương truyền đến âm thanh tim đập "thình thịch, thình thịch" hữu lực, hơn nữa có xu thế càng lúc càng nhanh, không biết là của anh hay của chính mình, khóe miệng cô tràn đầy ngọt ngào, nâng cằm nhìn bầu trời đêm, sao trời lộng lẫy, náo nhiệt phi phàm, a, niên đại thuần khiết tốt đẹp, không trung trong vắt, tình yêu thuần túy, cô nguyện ý thời gian vĩnh viễn dừng tại một khắc thanh xuân tốt đẹp này.
Lý Tuấn Nghị không nói nữa, chỉ là cảm nhận được động tác nhỏ trên lưng, nghiền ngẫm tâm tư người yêu, chuyển nhượng cổ phần cho cô, không chỉ ước thúc chính mình, cũng đem vận mệnh của hai người buộc lại cùng nhau, từ nay về sau bọn họ một vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn, gánh nặng trên vai hắn càng nặng, bất quá đây là gánh nặng ngọt ngào, hắn vui lòng gánh vác.
Giờ phút này Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều có một tâm nguyện, chính là đường tới tiệm Dương Trung Hoa dài thêm một chút. Nhưng mà dài thì vẫn cần tới nô, lúc bọn họ đến nơi đã sắp giờ, tiệm cơm Vị Cao còn chưa đóng cửa, còn có khách đang uống rượu nói chuyện bên trong, trong phòng một mảnh ầm ĩ.
Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương dừng xe, cùng nhau vào tiệm cơm, Lý Tuấn Nghị là lần đầu tới nơi này, ngẩng đầu nhìn một chút: "Trang trí cũng không tệ lắm."
Bọn họ đi vào, thanh âm ồn ào trong phòng thoáng hạ thấp chút, sau đó lại bắt đầu tiếp tục. Ba Dương Trung Hoa thấy bọn họ, chạy nhanh đứng dậy tới: "Tiểu Cao, Tuấn Nghị, các cháu tới?" Nhà xưởng mẹ Dương Trung Hoa đnag làm tuy rằng sản xuất không tốt, nhưng vẫn đang hoạt động, cho nên ban ngày không có biện pháp tới trong tiệm hỗ trợ, công việc của lão Dương nhường cho Dương Trung Hoa, chính ông đi làm chút việc vặt, hiện giờ cửa hàng con trai không đủ người, kiếm tiền cũng nhiều hơn làm việc vặt, vì thế ông từ bên kia trở về giúp con trai mở cửa hàng.
Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương chào hỏi lão Dương: "Chào chú, anh Dương (Khỉ Ốm) đâu?"
Lão Dương nói: "Ở phía sau rửa chén."
Có người đang ăn cơm nghe thấy lão Dương nói, quay đầu lại đây nhìn thoáng qua: "Là anh Nghị đã trở lại? Chào anh Nghị!"
Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện cư nhiên là Phi ca, Lý Tuấn Nghị gật đầu với đối phương: "Mấy người ăn cơm ở đây à."
Dương Trung Hoa đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hưng phấn mà chạy ra: "Anh Nghị! Anh trở về từ lúc nào?!"
Lý Tuấn Nghị thấy Dương Trung Hoa, mạnh mẽ vỗ vỗ vai hắn: "Khỉ Ốm, không tồi!"
Dương Trung Hoa hắc hắc nở nụ cười: "Vẫn là nhờ anh em giúp đỡ mới mở tiệm được, anh mau ngồi mau ngồi. Anh muốn ăn cái gì? Em đi làm."
Lý Tuấn Nghị xua tay: "Không cần làm, anh mới ăn cơm không lâu, buổi tối ăn cũng no." Cơm chiều là Cao Lương làm, hắn ăn ba chén cơm.
Dương Trung Hoa thấy hắn không ăn, liền chạy nhanh đi pha trà, Cao Lương nhỏ giọng mà nói với Lý Tuấn Nghị: "Sao anh còn gọi biệt danh, chúng ta đều sửa miệng rồi. Hiện tại người ta là ông chủ, phải chú ý hình tượng một chút."
Lý Tuấn Nghị nghe xong, sau đó nở nụ cười: "Được, để anh sửa miệng. Tiệm của Khỉ Ốm buôn bán cũng không tồi."
Cao Lương nhịn không được phụt cười ra tiếng, mới vừa nói sửa miệng, lại gọi biệt danh, cô nhìn thoáng qua đám kia đang ăn cơm, đè thấp thanh âm nói: "Khỉ Ốm nói những mấy người Phi ca này hay tới. Mỗi lần em tới đây đều nhìn thấy bọn họ ở chỗ này ăn cơm, chính là trước nay chưa từng trả tiền, đều ghi nợ, phỏng chừng hiện tại phải thiếu hơn một trăm đồng."
Lý Tuấn Nghị cau mày: "Ăn không uống không aà, buôn bán nhỏ lại cho nợ như vậy?"
Cao Lương nói: "Anh quen đại ca bọn họ, anh giúp đòi nợ được không?" Cô giống Dương Trung Hoa, đã sớm chờ mong Lý Tuấn Nghị trở về hỗ trợ đòi nợ.
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Để anh hỏi." Nói xong liền đứng lên, đi tới chỗ một bàn người kia.
Cao Lương không nghĩ tới anh nói đi liền đi, có chút khẩn trương mà nhìn bóng dáng anh, Dương Trung Hoa pha trà mang ra, thấy Lý Tuấn Nghị đang nói chuyện cùng nhóm Phi ca, vội buông ấm trà, lấy ánh mắt dò hỏi Cao Lương, Cao Lương đè thấp thanh âm nói: "Anh Tuấn Nghị đang giúp anh đòi nợ."
Lý Tuấn Nghị đi đến cái bàn kia, cười chào hỏi: "Đã lâu không thấy, Phi ca gần đây khỏe không?"
Một tên tay chân gật đầu: "Rất khỏe. Anh Nghị ở Quảng Châu phát tài đi?"
Lý Tuấn Nghị khẽ cười một chút: "Không tính là phát tài, chỉ làm ăn chút thôi. Anh em của tôi mở cửa hàng, được mọi người chiếu cố, cảm ơn!"
Đám kia người vội vàng nói: "Không cần cảm ơn, đây là chuyện nên làm."
Lý Tuấn Nghị cười cười, đề tài vừa chuyển: "Trung Hoa, mấy người anh em này đã thanh toán chưa?"
Dương Trung Hoa vội đi tới: "Còn chưa đâu."
Lý Tuấn Nghị vươn tay: "Sổ sách đâu lấy cho anh xem chút."
Đám người kia tức khắc lặng ngắt như tờ, chiêu tiên lễ hậu binh này của Lý Tuấn Nghị làm bọn họ đều có chút choáng váng, hoá ra không phải tới liên lạc cảm tình mà là tới đòi nợ. Lý Tuấn Nghị lấy sổ sách, mặt trên chỉ có nhóm Phi ca thiếu tiền, ngày cùng khoản tiền đều viết rõ ràng, gọi món gì cũng ghi rõ. Lý Tuấn Nghị nhìn một chút: "Từ ngày tháng đến bây giờ, tổng cộng hết đồng hào."
Dương Trung Hoa nói: "Còn bữa hôm nay chưa tính vào, hôm nay tổng cộng hết đồng ."
Lý Tuấn Nghị tính nhẩm phi thường nhanh, chưa tới vài giây: "Như vậy tổng cộng hết đồng hào, anh làm chủ, bớt số lẻ, tổng cộng đồng, Trung Hoa, được không?"
Dương Trung Hoa vội gật đầu: "Được ạ, được ạ."
Trên mặt nhóm người này có chút không nhịn được, có người nói: "Chính là chỗ đó cũng không được tất cả bọn tôi ăn, có rất nhiều những người khác cũng ăn."
Lý Tuấn Nghị nói: "Tôi mặc kệ là ai ăn, trở về mọi người tự thương lượng với nhau, sau đó chia ra, hiện đưa đồng là được. Người anh em của tôi mở tiệm cơm nhỏ, buôn bán nhỏ, tiền đều là tiền mồ hôi nước mắt, hy vọng mọi người có thể thông cảm. Mọi người đông như vậy, kỳ thật cũng không đắt, chia ra mỗi người chỉ có mấy đồng tiền. Không đáng để khó xử người anh em của tôi phải không?"
Đám kia người hai mặt nhìn nhau, trong đó một người biết Lý Tuấn Nghị: "Anh Nghị, ngại quá, chúng tôi biết, nhưng hiện tại trên người không mang đủ tiền, lần sau sẽ trả cho ông chủ, có thể chứ?" Nói xong liền đứng dậy.
Lý Tuấn Nghị nhìn thức ăn trên bàn, cười nói: "Không vội, mọi người cứ tiếp tục ăn đi, ăn xong rồi lại đi, nhớ rõ ngày mai đem tiền đưa lại đây là được. Quấy rầy mọi người ăn cơm rồi, xin lỗi, mời tiếp tục." Sau đó xoay người về bàn Cao Lương ngồi.
Cao Lương mỉm cười nhìn anh, rót ly trà cho anh, nghịch ngợm nháy mắt với anh, Lý Tuấn Nghị mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Cao Lương. Đám kia người lung tung ăn vài miếng, đều hạ đũa đứng dậy rời đi, Lý Tuấn Nghị không quên ngẩng đầu nói: "Ăn xong rồi? Đi thong thả, nhớ rõ ngày mai lại đây tính tiền, cảm ơn đã tới!"
Đám kia người đi rồi, Cao Lương cùng Dương Trung Hoa nhịn không được đều nở nụ cười: "Anh Tuấn Nghị ( anh Nghị) quá lợi hại."
Lý Tuấn Nghị nâng chung trà lên uống một ngụm: "Cũng phải chờ tới lúc bọn họ trả hết tiền rồi hãng nói."
Cao Lương nghĩ cũng đúng: "Bọn họ sẽ tới chứ?."
"Ha ha, vậy anh liền đi tìm Phi ca, hôm nay có tên biết anh, kêu là A Mao, bọn họ hòa thượng chạy được miếu thì không chạy được. Ngày mai không tới trả tiền, ngày hôm sau anh liền đi tìm A Phi." Lý Tuấn Nghị tràn đầy tin tưởng.
Lão Dương một bên thu chén đũa một bên cảm kích nói: "Thật may có Tuấn Nghị, bọn họ tới nơi này ăn rất nhiều lần, mỗi lần đều không trả tiền, nhà chú còn đang rầu rĩ không biết làm sao."
Mẹ Dương ở phía sau bếp rửa chén cũng ra tới: "Tiểu Cao tới? Tuấn Nghị cũng đã trở lại?"
"Dì!" Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương đều chào hỏi.
Sau đó mọi người cùng ngồi nói chuyện phiếm, nói về tiệm Dương Trung, Dương Trung Hoa nói: "Giữa trưa cùng buổi tối vẫn không quá tốt, giữa trưa có đôi khi có một hai bàn, có đôi khi cũng không có khách, buổi tối đỡ hơn chút, có khoảng ba bốn bàn. Hiện tại em không dựa vào bữa trưa và bữa tối kiếm tiền được, chủ yếu đều là mua bữa sáng. Nhưng mà, bữa sáng tuy rằng ít tiền, nhưng người ăn nhiều, hơn nữa lợi nhuận cũng tương đối cao. Lần trước Cao Lương dạy em gói bánh bao, hương vị đặc biệt ngon, mỗi buổi sáng đều có rất nhiều người xếp hàng lại đây mua bánh bao ăn, tốc độ hấp bánh bao căn bản không đuổi kịp tốc độ bán."
Lý Tuấn Nghị cười rộ lên: "Vậy chú sửa tên thành tiệm bánh bao Vị Cao đi."
Cao Lương nói: "Anh Dương, về sau vẫn nên tinh giản chủng loại dần đi, quá nhiều ngược lại lo liệu không hết. Anh tập trung làm hai món là được, làm ra đặc sắc, người ta ăn một lần bánh bao hoặc là hoành thánh liền nghĩ đến tiệm cơm Vị Cao."
Dương Trung Hoa gật đầu: "Anh cũng quyết định vậy. Bất quá tiền anh Nghị cho em vay tạm thời còn chưa dành đủ, trước còn nợ Ngạn Quân cùng Tam Béo một chút, sang năm em trả anh Nghị, được không?"
Lý Tuấn Nghị không sao cả mà cười cười: "Được, anh cũng không vội."
Dương Trung Hoa hỏi: "Đúng rồi, lần này anh Nghị trở về có việc gì?"
Lý Tuấn Nghị nhìn thoáng qua Cao Lương, nói: "Cũng không có gì, chính là muốn về nhìn xem, tính toán đem Cao Lương qua Quảng Châu."
Mẹ Dương vội nói: "Hai cháu muốn kết hôn à?"
Mặt Cao Lương đỏ như quả táo: "Không có, dì, cháu còn chưa đến tuổi kết hôn đâu."
Mẹ Dương thấy không sao cả: "Cũng không nhật định phải đi lấy chứng nhận kết hôn mới tính là kết hô, bày rượu là được rồi. Về sau lại lãnh chứng sau." Bà nói chính là sự thật một đoạn thời gian rất dài, dân quê kết hôn đều làm như vậy.
Lý Tuấn Nghị vuốt cằm, mỉm cười nhìn Cao Lương, tự hỏi tính khả thi của cách này. Cao Lương đỏ mặt nói: "Đó là trước kia, hiện tại đã không thịnh hành như vậy." Cô còn chưa tới hai mươi tuổi, mới không cần kết hôn sớm thế.
Lý Tuấn Nghị ha ha cười: "Không vội, chờ hai năm nữa rồi nói sau."
Cao Lương nghe anh nói như vậy, nháy mắt yên lòng. Tuy rằng gặp được một tri kỉ thực may mắn, nhưng cô cũng không muốn kết hôn sớm, vẫn muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương, rốt cuộc tình yêu và hôn nhân không giống nhau, hơn nữa nghe nói đàn ông kết hôn sẽ thay đổi, không ôn nhu săn sóc như lúc chưa cưới, vẫn nên yêu đương nhiều một chút.