Trở Về Năm 1988

chương 94: bà tới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau tới giữa trưa Cao Lương mới mở cửa hàng, cô dán thông báo tuyển người viết tay lên cửa, cùng ngày cũng không có người tới hỏi. Cao Lương cũng không nóng nảy, ngày thường trong tiệm không bận lắm, hai người cô với Thu Lan cũng lo liệu được, chỉ có cuối tuần mới bận hơn, thuê được người trong tuần này thì không còn gì tốt hơn.

Buổi chiều quả nhiên Lý Tuấn Nghị gọi người mang hai cái bàn lại đây, đặt ở cửa tiệm, như vậy trong tiệm Cao Lương có cái bàn.

Bất quá hôm nay cũng không dùng tới hai cái bàn này, thứ hai trong tiệm buôn bán rất thanh đạm, trước buổi tối, bán không đến phần mì chua cay, tới chạng vạng tan tầm, khách mới dần dần nhiều hơn chút, một ngày cũng mới bán được khoảng phần. Trải qua ngày hôm qua, hôm nay lại thấy quá quạnh quẽ, chênh lệch úa lớn làm Vương Thu Lan có chút không tiếp thu được, rốt cuộc trước kia bày quán ở ven đường một ngày cũng có thể bán được khoảng trăm phần: "Chị Lương, này còn không bằng chúng ta bày quán ở ven đường đâu."

Cao Lương cười nói: "Không sao, chuyện này thực bình thường. Chung quanh chỗ chúng ta ít nhà xưởng, người tản bộ cũng ít, khẳng định buôn bán không bằng ở khu nhà xưởng bên kia, bất quá chúng ta không cần ngày nào cũng bận rộn như vậy, coi như nghỉ ngơi."

Vương Thu Lan sốt ruột thay Cao Lương: "Nhưng bày quán ở ven đường chúng ta còn không mất tiền thuê nhà, nơi này một ngày còn mấy mấy chục đồng tiền thuê mà."

Cao Lương cười tủm tỉm nói: "Cho nên chúng ta muốn dựa vào cuối tuần để bán nhiều hơn một chút. Đừng lo lắng Thu Lan, chờ về sau cửa hàng chung quanh đều mở hết, bên này sẽ có nhiều người hơn." Mặc kệ là buôn bán bất luận cái gì, đều cần có một quá trình, vừa mới bắt đầu khả năng bởi vì có khuyến mãi đẩy mạnh tiêu thụ hoặc do mới mẻ sẽ dông khách, thực mau sẽ giảm xuống, chờ khách hàng chậm rãi quen thuộc, sẽ tiến vào thời kỳ ổn định, cửa hàng Cao Lương mới mở, cho nên cô hoàn toàn không nóng nảy.

Lúc ít người, Cao Lương coi như nghỉ ngơi, một bên tìm tòi công thức nước kho ngon hơn, một bên cân nhắc xem có món ngon nào khác sẽ được đông đảo khách hàng yêu thích. Trong kế hoạch của Cao Lương, mặc kệ là bán mì chua cay hay là món gì khác, đều vì phục vụ bán thêm cổ vịt, chân vịt kho, về sau món kho mới là sản phẩm chính của Cao Vị, cho nên hoàn thiện khẩu vị món kho mới là mục đích chính cô theo đuổi.

Buổi tối vừa qua giờ, Cao Lương liền chuẩn bị đóng cửa về nhà. Vương Thu Lan nói: "Không thể đóng muộn chút sao chị, hẳn là còn có khách." So với ở quê, ban đêm Quảng Châu phồn vinh hơn nhiều, giờ không tính là muộn.

Cao Lương nói: "Không được, trở về đi, muộn nữa thì San San và Cường Cường liền ngủ rồi." Co vẫn muốn có thời gian nói chuyện với các em mỗi ngày, dù sao sáng sớm cô đã ra cửa, mấy đứa em còn chưa dậy, giữa trưa là cho tiền để đứa tự ăn cơm trưa, buổi tối thì Cao San về nhà tự nấu ăn, nếu không về sớm chút, mấy chị em cả ngày cũng không có cơ hội chạm mặt. Cao Lương phát hiện buổi trưa tương đối ít khách, cô tính toán làm cơm trưa trogn tiệm, để đứa em tới tiệm ăn, như vậy thời gian ở chung sẽ nhiều hơn một chút, buổi tối liền không cho bọn nó tới, bởi vì buổi tối cũng tương đối bận, các em còn phải học bài, trong tiệm khá ồn ào.

Đêm nay Lý Tuấn Nghị phải tăng ca, chạng vạng có tới trong tiệm ăn cơm chiều liền vè lại xưởng, Cao Lương liền cùng Vương Thu Lan tự trở về, tuy rằng niên đại này trị an xã hội tương đối không tốt, nhưng Quảng Châu dù sao cũng là tỉnh lị, an ninh vẫn tương đối tốt. Cao Lương cũng không đi đường nhỏ, chỉ đi đường chính có đèn đuốc sáng trưng, thật ra không sợ gặp phải đạo tặc.

Về đến nhà, hai đứa nhở đnag nghiêm túc học bài ở trong phòng, thấy Cao Lương trở về, đều hưng phấn chạy đến: "Chị cả đã trở lại."

Cao Lương cười hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ, chị ba làm." Cao Cường nói, "Chị, hôm nay có kiểm tra, ngữ văn em được điểm."

Cao Lương cười nói: "Không tồi." Thành tích toán học của Cao Cường tốt hơn ngữ văn, từ lúc học viết văn, ngữ văn đều là bảy tám chục điểm, không cao hơn được.

Cao San nhìn Cao Cường: "Phần viết văn điểm thì mới được điểm, vừa mới đạt tiêu chuẩn, năng lực biểu đạt quá kém."

Cao Cường không phục nói: "Hai hôm trước emthi toán học được điểm."

Cao Lương cười nói: "Được rồi, Cường Cường đã có tiến bộ, về sau còn phải tiếp tục nỗ lực. Tối nay ăn cái gì?"

"Trứng gà chưng thịt, rau trộn măng tây." Cao San hiển nhiên đã sắp xếp cuộc sống ổn thỏa, "Chị cả, hôm nay buôn bán được không?"

Vương Thu Lan nhìn thoáng qua Cao Lương, không nói gì, Cao Lương nói: "Tạm ổn. Buổi trưa trong tiệm không quá bận, về sau hai đứa tới tiệm ăn cơm trưa đi, không cần ăn ở bên ngoài."

Cao Cường hoan hô: "Được ạ, được ạ." Cao Cường đối với chuyện kiếm tiền cực kỳ hứng thú, đặc biệt thích đi tới trong tiệm, Cao Lương không cho hắn tới tiệm hỗ trợ sau khi tan học, hắn còn có buồn đấy, giờ được tới tiệm tự nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Cao Lương nói: "San San trường em cách tiệm hơi xa, kịp không?"

Cao San vội nói: "Không sao, kịp ạ." Cô không muốn cả ngày không được gặp chị cả, huống chi chị cả làm cơm thật sự rất ngon.

Đêm đó Lý Tuấn Nghị không có trở về, bọn họ ước định, nếu giờ rưỡi Lý Tuấn Nghị còn chưa về, Cao Lương liền khóa trái cửa. Dạo này Lý Tuấn Nghị đều ở nhà, hôm nay không trở lại, Cao Lương còn hơi không quen.

Trưa ngày hôm sau, Cao Lương mới vừa nấu xong cơm, chờ hai em về ăn cơm, Lý Tuấn Nghị liền tới. Anh cưỡi một chiếc xe máy phi thường phong cách tới, vừa đến cửa tiệm liền bấm còi tít tít, Thu Lan ở phía trước tiếp đãi khách nhìn thấy, chạy ra cửa, sợ hãi kêu ra tiếng: "Oa! Anh Tuấn Nghị mới mua xe?"

Cao Lương nghe thấy tiếng, cũng nhô đầu ra ngó, Lý Tuấn Nghị đang ngồi trên một chiếc xe máy màu đen hồng, còn đeo một cái kính râm, miễn bàn bao nhiêu phong cách, cô ra tới nơi, kinh ngạc mà nói: "Anh mua?" Thời buổi này xe máy không hề rẻ, sản phẩm trong nước cũng phải tốn gần một vạn đồng, xe nhập khẩu phải hai ba vạn, cho nên mua xe máy, là một tiêu chí khoe giàu ở thời buổi này.

Lý Tuấn Nghị đẩy kính râm lên đ ỉnh đầu, nói: "Không phải. Anh còn chưa mua, về sau lại mua. Đây là của Văn Võ, anh mượn chạy, tới đèo em đi?"

Cao Lương nhìn thoáng qua mấy bàn khách đang ăn uống trong tiệm, cười nói: "Hiện tại làm sao có thời gian, em còn phải đón khách mà. Anh còn chưa ăn cơm đi, tiến vào ăn cơm, lát nữa San San cùng Cường Cường sẽ tới đây."

Lý Tuấn Nghị khóa xe lại, bỏ kính trên đầu xuống, đéo trước áo sơ mi, một tay xách theo nón bảo hiểm đi vào. Cao Lương đánh giá chiếc motor kia, cười nói: "Đây là hàng nhập khẩu đi, xe quý như vậy anh Chu cũng nỡ cho anh mượn đi."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Hắn cònchưa biết lái, ngày hôm qua thiếu chút nữa ngã hỏng xe, vẫn là anh giúp nó lái về. Anh đồng ý dạy hắn lái xe, hắn cho anh mượn xe đi, xem như học phí."

"Anh ấy không biết đi vậy sao lại mua xe?" Cao Lương cảm thấy buồn cười.

Lý Tuấn Nghị hắc hắc cười: "Vì tán gái."

Cao Lương nâng nâng mi: "Anh ấy nghiêm túc?"

Lý Tuấn Nghị nhún vai: "Ai biết?"

Cao Lương cười cười không lên tiếng, tuổi trẻ ai chẳng muốn làm mấy chuyện điên cuồng, đặc biệt là chuyện heo đuổi con gái này: "Ngày hôm qua đi mua xe sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Ừ, ngày hôm qua đi lấy xe, anh học một hồi liền lái được, hắn còn chưa học được."

"Biết đi xe đạp thì đi xe máy hẳn là không khó đi." Cao Lương nói.

Lý Tuấn Nghị nhún vai: "Ai biết hắn." Hắn nhìn thoáng qua trong tiệm, chỉ có ba năm người đang ăn mì chua cay, không khỏi kinh ngạc nâng nâng mi, chờ đi theo Cao Lương vào phòng bếp, lúc này mới đè thấp thanh âm nói, "Giữa trưa có ít khách như vậy sao?"

Cao Lương nói: "Ừm, hôm nay lại không phải ngày nghỉ, giữa trưa rất ít người, buổi tối sẽ đông hơn chút." Khu này chủ yếu là nhà xưởng, đều là công nhân hoặc người chuẩn bị vào xưởng làm, hộ gia đình bản địa ít, ngày thường ít người là bình thường.

Lý Tuấn Nghị thấy thần sắc cô đạm nhiên, phảng phất là đoán trước được chuyện này, cũng đỡ sốt ruột: "Thế nào, tuyển được người chưa?"

Cao Lương nói: "Còn chưa. Buổi sáng có hai thanh niên tới hỏi, em tính thuê con gái, đến lúc đó tiện an bài chỗ ở, nếu thuê nam, em còn phải đi thuê phòng ở khác, quá phiền toái."

"Cũng tốt. Đúng rồi, buổi sáng anh gọi điện thoại cho bà, bà nói nhớ em, anh tính toán mấy ngày nữa đi đón bà qua đây, em cảm thấy thế nào?"

"Được ạ!" Cao Lương vui vẻ, thực mau lại lo lắng, "Bà ở bên kia không ổn sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Cũng không có gì không tốt, mẹ anh tuy rằng không làm cho người ta thích, nhưng còn không dám tỏ thái độ với bà anh, rốt cuộc ba vẫn rất hiếu thuận. Anh thấy là abf thữ sự nhớ em."

Cao Lương tươi cười: "Vậy nhanh đón bà qua đi, em cũng nhớ bà." Tháng trước mới nói đón bà qua, nhưng bà nói mới ở bên kia nên chưa muốn qua, lúc này rốt cuộc tới, Cao Lương tự nhiên là cao hứng còn không kịp, huống chi cô cũng mở cửa hàng rồi, sinh hoạt cũng đi vào quỹ đạo, không giống lúc trước bày quán một mảnh hỗn loạn, sẽ làm bà lo lắng.

"Ừ, anh an bài công việc một chút, hai ngày nữa đi đón bà tới." Lý Tuấn Nghị nói.

Cao San cùng Cao Cường tới, nhìn chiếc motor mới tinh hâm mộ không thôi, nghe nói Lý Tuấn Nghị lái tới, đều ồn ào muốn ngồi xe máy. Lý Tuấn Nghị nói: "Ăn cơm trước, lát anh đưa hai đứa tới trường."

Giữa trưa trong tiệm ít khách, thật ra làm cho bọn họ có thể an ổn cùng nhau ăn cơm. Ăn cơm xong, Lý Tuấn Nghị liền đưa Cao San và Cao Cường tới trường học. Cao Lương tiếp tục điều chế nước kho, nước kho tuy nói đều là do hương liệu phối chế ra, nhưng mỗi lượng hương liệu quyết định khẩu vị độc đáp của đồ ăn, chỉ một chút sai biệt nho nhỏ cũng khiến cho khẩu vị thay đổi rất lớn.

Từ trước Cao Lương đã điều chế ra nước kho có hương vị không tồi, nhưng Cao Lương cảm thấy còn chưa đạt tới hoàn mỹ, món kho ngon nhất là làm người ta ăn xong có dư vị vô cùng, ăn xong sẽ luôn nhớ kỹ hương vị đó, ăn xong còn muốn ăn lại, như vậy mới có thể hấp dẫn khách hàng quen, đem khách quen phát triển trở thành khách hàng ổn định, như vậy mới chân chính thành công.

Cao Lương có rất nhiều kiên nhẫn, cô không chê phiền lụy mà làm đi làm lại, bằng vị giác xuất sắc của bản thân, cùng cơ sở trong ký ức để điều chỉnh, hoàn thiện.

Cao Lương đang bận rộn, Vương Thu Lan ở bên ngoài gọi cô: "Chị Lương!"

Cao Lương quay đầu: "Có khách sao?"

Vương Thu Lan nói: "Không có. Là có người tới muốn ứng tuyển rửa chén."

Cao Lương buông đồ trong tay xuốngi, đã qua giữa trưa, trong tiệm một người cũng không có, chỉ có một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng ở lối đi nhỏ giữa tiệm, trên mặt có chút câu thúc. Cao Lương mỉm cười nói: "Chào chị, chị muốn tìm công việc sao? Mời ngồi, đừng đứng."

Người phụ nữ trung niên ăn mặc cực kỳ mộc mạc, sắc mặt hơi vàng, nếp nhăn đầy mặt, có vẻ cực kỳ tang thương, nói tiếng phổ thông khá cứng ngắc: "Đúng vậy, tìm việc làm, cái gì cũng có thể làm."

Cao Lương nói: "Chị là người ở nơi nào? Có giấy chứng minh thư không?"

Người phụ nữ trung niên sờ sạng túi quần trong chốc lát, lấy ra một cái khăn tay cũ, thật cẩn thận mở ra, bên trong có mười mấy đồng tiền, còn có một giấy chứng minh thư. Cao Lương tiếp nhận đọc, đối phương là người Lưỡng Quảng, tên Lương Tứ Muội, trên giấy ghi mới tuổi, tướng mạo thoạt nhìn tuyệt đối hơn tuổi, hiện phụ nữ tuổi này khó có thể tìm được công việc trong các nhà xưởng, bởi vì nhà xưởng chỉ tuyển thanh niên khỏe mạnh từ - tuổi.

Cao Lương trả lại giấy chứng minh thư, nói: "Trong tiệm cần thuê một người chuyên rửa chén. Thời gian thử việc là đồng một tháng, bao ăn ở, chính thức nhận việc thì tiền lương là đồng một tháng, nếu chị đồng ý với tiền lương này, chị liền đi đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, không có bệnh truyền nhiễm, em liền nhận chị." Cái kiểm tra sức khoẻ này chủ yếu là để kiểm tra có bệnh truyền nhiễm hay bệnh viêm gan không.

Lương Tứ Muội vốn dĩ nghe nói đến tiền lương đã vui mừng đầy mặt, nhưng nghe đến còn muốn kiểm tra sức khoẻ, tức khắc uể oải như bóng cao sư xì hơi. Cao Lương lim môi, nói: "Mong chị có thể hiểu, đây là buôn bán đồ ăn uống, sức khỏe là quan trọng nhất, nhân viên trong tiệm bao gồm cả em cũng đều phải làm kiểm tra. Nếu thật sự có bệnh viêm gan, bệnh truyền nhiễm linh tinh, vậy không thể làm."

"Tôi không có bệnh." Lương Tứ Muội vội vàng nói.

Cao Lương cười nói: "Không bệnh cũng phải tới bệnh viện kiểm tra một chút mới được. Nếu là lo lắng vấn đề tiền khám, vậy sau khi chị đi làm em sẽ trả lại cho chị, hiện tại chị đi nơi nào tìm việc đều phải kiểm tra, hy vọng chị hiểu."

Lương Tứ Muội nghĩ một lát nói: "Kiểm tra không có bệnh thì khi nào đi làm?"

Cao Lương cười nói: "Chiều nay chị tới bệnh viện kiểm tra, ngày mai có kết quả kiểm tra sức khoẻ chứng minh không có việc gì liền có thể đi làm ngay."

"Được!" Lương Tứ Muội gật gật đầu rồi rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio