Đang chạy nhanh ở trên đường, Trương Mộng Dao thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ đeo tay.
A a a a a! Khó lắm mới có được một kỳ nghỉ, cũng vất vả lắm mới có thể đi du lịch để giải sầu, cô làm sao lại ngủ quên thế này!
Ba lô ở đằng sau phát lên âm thanh "leng keng....", cô cảm giác được phần lưng của mình đã bị ướt đẫm, Trương Mộng Dao mày thật là ngốc nghếch, lúc trước ra cửa không nhớ vặn bình nước chặt hơn sao.
Trong lòng không ngừng mắng chính bản thân mình, cô chạy nhanh vọt tới cổng soát vé, thở gấp gáp.
Còn tốt, còn tốt, còn một phút nữa, cô không có đến trễ.
Kiệt sức đi lên xe buýt, sau khi tìm được chỗ ngồi, cô đem ba lô cất cẩn thận.
A, cái người đàn ông đáng chết này, không biết nhìn số ghế sao, vị trí bên cửa sổ là của cô mà!
Trương Mộng Dao hung hăng trừng to mắt nhìn người đàn ông đang đeo đồ bịt mắt, đầu dựa vào cửa sổ ngủ say.
"Tiên sinh?" Cô nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của người đàn ông. Không phản ứng.
Đôi mắt quét đến vị trí lỗ tai hắn thì thấy hắn đang đeo tai nghe, Trương Mộng Dao liền thô lỗ kéo dây tai nghe xuống, tới gần lỗ tai hắn, đề cao âm lượng: "Này!"
Người đàn ông đột nhiên tỉnh giấc, hắn tháo xuống bịt mắt, đang muốn nói cái gì đó thì....
Bốn mắt nhìn nhau.
Là cô!
Là hắn!