Xuyên ca, tôi nói với cậu rồi không có gì phải xấu hổ khi bị từ chối lời tỏ tình cả. Nếu cậu thất bại một lần thì bắt đầu lại từ đầu, Trương Mộng Dao chẳng có gì tốt đẹp cả." Thôi Triết ngồi trên ghế sô pha của Lục Tiểu Xuyên, ăn khoai tây chiên giòn, thực chất chỉ muốn an ủi Lục Tiểu Xuyên.
"Cậm miệng đi được không?" Người trong trò chơi lại bị giết chết, không biết đã chết bao nhiêu lần, chơi trò chơi lâu như vậy còn không vượt qua được cấp một...
"Không được, tôi câm miệng rồi thì tôi ăn như thế nào."
"Vậy thì có thể biến đi chỗ khác được không?" Lục Tiểu Xuyên kiềm chế cơn tức giận, anh thực sự sợ mình sẽ đẩy Thôi Triết ra ngoài cửa sổ.
"Không biến đi được, lỡ nếu như tôi đi, vạn nhất cậu thất tình rồi ngồi nghĩ quẩn trong lòng rồi đi tự sát thì phải làm sao!"
"Bây giờ tôi muốn giết cậu hơn." Lục Tiểu Xuyên trực tiếp cầm lấy khoai tây chiên của Thôi Triết, nhét vào miệng như vũ bão.
"Ăn nhiều như vậy, cậu còn đoạt ở trong tay tôi! Quên đi, cậu thất tình, tôi sẽ không chấp nhặt với cậu."
"Thôi Triết, cậu còn dám nói thêm một câu, tôi thật sự sẽ giết cậu."
"Được rồi." Thôi Triết đưa tay làm khóa kéo bịt miệng của mình lại.
Tai cuối cùng cũng có thể yên tĩnh...
"Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì!" Lộ Tiểu Xuyên nắm lấy tay cầm đồ chơi bên cạnh ném về phía Thôi Triết: "Cậu đang đi tìm cái chết à."
"Cậu kích động cái gì? Tôi chỉ muốn hỏi cậu là cậu có còn hứng thú về chuyện có liên quan đến Trương Mộng Dao không? Cậu có biết chiều nay đã xảy ra chuyện đặc sắc gì không?"
"Chuyện gì?" Phản ứng trực tiếp nhất, khi nghe chuyện có liên quan đến cô anh vẫn rất muốn biết, ý thức được chính mình vừa mới nói cái gì, Lục Tiểu Xuyên thật sự muốn cắn đứt lưỡi mình.
Ở trước mặt tên tiểu tử Thôi Triết mà mất mặt như vậy, cậu ta nhất định sẽ...
"Ha ha ha ha ha ha."
Quả nhiên cậu ta sẽ cười vào mặt anh.
"Để tôi nói cho cậu biết, thật sự rất thú vị. Cậu biết không Ngộ Nghệ Hinh, nhìn cô ta ngày thường khá ngoan, sao trong đầu lại có nhiều ý nghĩ xấu như vậy? Chuyện có chút phức tạp, mình cũng không biết rõ, nhưng đại khái chắc là Ngô Nghệ Hinh không thích nhìn thấy Trương Tĩnh Tĩnh hay là Trương Mộng Dao. Cậu có biết cô ta xấu như thế nào không, cô ta ăn cắp con búp bê của Trương Tĩnh Tĩnh, còn trộm để nó vào cặp sách của Trương Mộng Dao, khiến cho người khác nghĩ Trương Mộng Dao là kẻ trộm. Còn tạo ra trường hợp trời đất xui khiến, chân tướng được làm rõ, khiến cho Trương Mộng Dao phải gánh tội thay, Mộng Dao thật là đáng thương nha, quả nhiên độc nhất là lòng dạ phụ nữ. Cậu nói xem sao cô ta có thể làm ra cái chuyện thiếu đạo đức như vậy...."
Sau khi sống lại cô mới biết, cuộc hôn nhân mà cha mẹ an bài cho mình cũng có thể hạnh phúc như thế. Tại sao trước kia cô lại cảm thấy anh vừa thô lỗ lại tàn bạo, sống t...
Hóa ra là như vậy.
Vậy thì tâm trạng của cô ấy bây giờ như thế nào, Ngô Nghệ Hinh, hai người trước đây là bạn thân sao?
Sau nhiều năm như vậy, cô phát hiện người hại mình ngay từ đầu lại là người bạn thân thiết nhất với cô, cô sẽ cảm thấy thế nào?
Giờ phút này, Lục Tiểu Xuyên cảm thấy mình thực sự xứng đáng, nếu anh là Trương Mộng Dao, bị anh hiểu lầm nhiều năm như vậy, còn đối với cô tệ bạc đến thế, cô làm sao có thể thích anh, sao muốn ở bên anh nữa.
Trên thế giới này thật sự không có thuốc hối hận để uống. Làm tổn thương một người, cái vết thương đó sẽ hằn lại trong lòng cô, cho dù anh có đi bù đắp hay yêu thương cô hơn thế nào thì nó cũng sẽ không biến mất.
Nhưng mà có một điều chắc chắn là hai người thật sự có duyên với nhau.
Anh tự hỏi có phải ông trời cho anh thêm một cơ hội để trở lại môi trường đơn thuần này phải không? Anh không cần phải cứ nghĩ phức tạp để cố gắng tồn tại, nên giờ anh mới có thể hiểu rõ lòng của mình.
Gặp lại Trương Mộng Dao một lần nữa và yêu cô ấy thêm một lần nữa.
Nếu cô ấy có người mình thích thì làm sao? Bất kể người đó là ai, thì bây giờ họ vẫn chưa ở bên nhau, anh vẫn còn cơ hội để bắt lấy hạnh phúc của bản thân.
Cô chỉ là đang yêu đơn phương, anh cũng đang yêu đơn phương. Điều anh cần phải làm bây giờ chính là khiến cô thích anh, khiến cho cô phải thích anh không phải là không được.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Lục Tiểu Xuyên đột nhiên nghĩ thông suốt, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn.
Rất muốn đi tìm cô, cô bây giờ chắc đang rất buồn, nên lúc này anh nên ở bên cạnh an ủi cô, không chừng còn có thể tiến triển thêm bước gì đó. Nhưng mà anh lại không biết nhà cô ở đâu.
Nhưng mà, có người biết nha, anh nhìn về phía Thôi Triết.
Mộng Dao mở TV lên, màn hình đang chiếu một bộ phim thần tượng hết sức cẩu huyết lại ngược tâm. Cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh là một thùng rác nhỏ, bên trong thùng toàn là những tờ khăn giấy.
Cô ôm hộp khăn giấy, vừa xem TV vừa khóc, đôi mắt hồng hồng như một con thỏ.
Chuông cửa vang lên "leng keng leng keng", cô đứng lên đi về phía cửa. Trong lòng thì thầm nghĩ sao hôm nay ba mẹ cô lại về sớm như vậy, lại còn không mang theo chìa khóa cửa nữa.
Xoay tay nắm cửa, mở ra.
Người đang đứng bên ngoài, khiến cô hoảng sợ.
Lục Tiểu Xuyên không đợi cô kịp phản ứng lại đã tháo giày đi vào nhà cô.
"Tôi nói này Trương Mộng Dao, ý thức phòng bị của cô quá kém đi, nếu lỡ như có cướp bóc, thì cô sẽ như là con dê nằm trong miệng cọp. Sau này, trước khi mở cửa cô có thể nhìn qua mắt mèo xem người đó là ai trước được không?" Lục Tiểu Xuyên giống như đang ở nhà mình, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy mâm trái cây ở trên bàn trà, anh liền cầm lên một trái rồi cắn một cái: "Cô đang coi cái gì đó. Hay là xem bóng đá với tôi đi?"
"Lục Tiểu Xuyên, cậu bị điên à." Mộng Dao đi đến bên Lục Tiểu Xuyên, muốn bắt lấy anh đang ngồi trên sô pha rồi ném anh ra ngoài quá đi. Tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng trên thực tế lại hết sức tàn khốc.
Cho dù cô có dùng sức bao nhiêu, thì đối phương vẫn không nhúc nhích.
"Đồ khốn nạn!" Mộng Dao tức giận mắng anh.
"Đúng vậy, tôi là đồ khốn nạn." Lục Tiểu Xuyên vươn tay kéo cô khiến cô ngồi ở bên cạnh mình. Anh đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: "Khóc cái gì, đồ ngốc."
"Cậu, cậu quản tôi!" Mộng Dao đẩy tay anh ra: "Cậu đừng có mà động tay động chân với tôi được không?"
"Ồ." Lục Tiểu Xuyên một tay dựa vào tay vị ghế sô pha, nghiêng người nhìn cô: "Tôi có thể tránh xa cô một chút được."
"Vậy cậu có thể cút ra khỏi nhà tôi được không? Còn nữa, sao cậu lại biết địa chỉ nhà của tôi?" Sức lực của cô không thể đả động gì đến anh, anh rốt cuộc đã bị trúng gió gì mà lại chạy tới nhà cô thế.
"Tôi nhờ Thôi Triết gọi cho Tống Tư Đình và nói tôi muốn biết địa chỉ nhà cô. Nếu cô ấy không cho, thì tôi có thể sẽ uống thuốc sâu tự tử, nhảy lầu hay gì đó. Sau đó cô ấy đã cho tôi." Lục Tiểu Xuyên chớp chớp mắt, cười vô hại: "Hơn nữa, cô ấy còn nói, bây giờ đi tìm cô là đúng lúc bởi vì cha mẹ cô không có ở nhà."
Mộng Dao thật sự muốn tự tát cho mình một cái chết đi, như vậy thì cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Tư Đình ị sao vậy, sao cô ấy lại dễ dàng cho Lục Tiểu Xuyên như vậy, ah ah ah ah ah, cô sắp điên rồi.
"Yên tâm, anh tới đây chỉ để muốn nói với em một câu. Anh chỉ muốn nói, thật xin lỗi. Trương Mộng Dao, thật xin lỗi, anh thật sự xin lỗi vì đã hiểu lầm em, đa nghĩ ngờ em, khiến em bị tổn thương. Thật xin lỗi. Còn có anh biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, nó có khả năng khiến tâm tình của em siêu cấp không được tốt, cho nên...." Lục Tiểu Xuyên lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo ra, nhét vào trong tay Mộng Dao: "Hy vọng em sẽ xem cái này, anh đi đây."
Cô cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn bóng anh lướt qua mình trên mặt đất, rồi cô lại nhìn ra cửa, trong nháy mắt khi anh sắp đóng cửa lại thì cô thấy nụ cười mỉm trên mặt anh.
Cô mở bàn tay ra.
Một cuốn truyện tranh nhỏ hết sức tinh xảo, còn được đóng gói cẩn thận.
Anh đúng là....
Đồ ngốc.