"Cái kia, học sinh Tống, mắt em không bị cận thị, về sau em cứ ngồi vị trí của Ngô Nghệ Hinh đi."
"Vậy bạn Ngô Nghệ Hinh ngồi ở chỗ của em sao?"
"Em ấy chuyển trường."
Từ miệng chủ nhiệm lớp biết được tin tức lớn, người trong lớp bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Tôi nghĩ cậu ta là bởi vì đổ oan cho Trương Mộng Dao, nên mới không có mặt mũi đi học."
"Cậu ta chuyển trường thì chuyển trường đi, nhưng mà trước khi đi cũng không biết xin lỗi Mộng Dao, như vậy thật không phải."
"Chính là như vậy."
Lục Tiểu Xuyên nhìn đến sắc mặt Mộng Dao đột nhiên trở nên không tốt, anh nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Ừm, không có việc gì."
Sao cô ta lại quyết định muốn chuyển trường, xem ra cô phải đến nhà cô ta tìm cô ta một chuyến, trong lòng cô nhiều năm nay vẫn luôn có thắc mắc, cũng nên hóa giải chứ.
"Thật sự không có việc gì?"
"Có việc." Mộng Dao trừng anh liếc mắt một cái: "Biết rõ rồi còn cố hỏi."
Rốt cuộc cũng tới cuối tuần, sáng sớm cô đã dậy, cơm nước xong, lòng mang thấp thỏm bất an, dựa vào ký ức từ trước, đi tới địa điểm.
Nhìn trước một đống tiểu biệt thự trước mắt này, Mộng Dao do dự đã lâu, vẫn là ấn chuông cửa.
Hôm nay là cuối tuần, cô ta không biết có ở nhà không.
Cô ta, không biết cô ta có thông qua mắt mèo nhìn thấy cô rồi, nên không mở cửa.
"Trương Mộng Dao, mày rốt cuộc tới nơi này làm gì, tự rước lấy nhục à." Đợi một hồi lâu cửa cũng không có động tĩnh, Mộng Dao bực bội xoay người, chuẩn bị rời đi.
Đi không quá hai bước, nghe được răng rắc một tiếng, thân mình cô cứng lại.
"Vào đi."
Ngồi ở trên ghế sô pha màu trắng gạo, trong tay cầm tách trà nóng vừa mới được đưa qua, Mộng Dao nhấp một ngụm, tâm trạng não nề.
"Nói đi, tới tìm tôi, làm gì?"
Ngô Nghệ Hinh ánh mắt chán ghét liếc sang làm cô tức giận nghĩ đến cho cô ta một cái tát.
Cô cũng xác thật làm như vậy.
"Cô làm gì thế, điên rồi sao?" Người luôn luôn kiêu ngạo như Ngô Nghệ Hinh như thế nào lại để bị đánh, cô ta cũng điên cuồng hung hăng đánh lại.
Trương Mộng Dao, không né.
Mấy ngày này cô vẫn luôn không thoải mái, cả người vô lực, nhưng tới giờ khắc này, cô lại cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng.
Chính là cô liền ăn một cái tát trở lại.
Cái này tốt, cô sẽ không bao giờ bởi vì cô ta mà khổ sở......
Trước nay cô đều không có nhìn thấy bộ dáng như quỷ này của Ngô Nghệ Hinh, tóc có chút hỗn độn, có hai cái quầng thâm mắt, không thể làm người bỏ qua chính là trên mặt cô ta hiện lên sự khắc nghiệt cùng cực, rốt cuộc, không còn ngụy trang.
"Tôi là điên rồi, tôi đặc biệt muốn hỏi cậu, vì cái gì, cậu còn không có nói cho tôi biết là vì cái gì, từng ấy năm tới nay tôi vẫn luôn đem cậu trở thành bằng hữu tốt nhất, cậu vì cái gì lại đối với tôi như vậy!"
Nhớ năm đó, cô cũng từng như vậy chất vấn cô ta, cô hỏi cô ta, vì cái gì, cậu vì cái gì không tin tôi, vì cái gì cùng người khác xa lánh tôi, nói móc tôi, châm chọc tôi.......
Đương nhiên cô hết thảy đều biết đều là cô ta bày trò, cô cảm thấy chính mình năm đó, thật là buồn cười đến cực điểm.
Cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo theo gương mặt chảy xuống, cô cười khổ, hiện tại cô, cũng thật buồn cười.
"Vì cái gì, cô nói vì cái gì, Trương Mộng Dao, cô có tư cách ghê tởm tôi sao, tôi mỗi ngày thấy bộ dáng trẻ con của cô, tôi liền buồn nôn, cô mang vẻ mặt ngốc nghếch thuần khiết cái gì, nhà cô có tiền sao? Bất quá chính là ba mẹ cô mở một nhà hàng nhỏ, cô mỗi ngày cùng tôi khoe ra cái gì, nói ba mẹ cô cảm tình thật tốt, đối với cô thật tốt, cô mỗi ngày quá có bao nhiêu vui sướng, cô xem cái bộ dạng nghèo kiết xác kia của cô, cô có cái tư cách gì cùng tôi so!"
Cô ta cuồng loạn kêu to, Mộng Dao ngơ ngác đứng ở nơi đó, đại não trống rỗng.
"Đúng vậy, là cha mẹ tôi ly dị, ba tôi tìm nữ nhân khác, bỏ lại mẹ con tôi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, không vui liền đánh tôi mắng tôi, nhưng là tôi có tiền, tôi so với cô có tiền, thành tích tôi so với cô tốt hơn, lớn lên so với cô xinh đẹp hơn, vì cái gì cái gì đều là của cô, vì cái gì!" Cô ta giống như phát điên nắm lấy cổ áo Mộng Dao xé rách, "Các bạn trong lớp ai cũng đều thích cô, đều khen cô thiện lương, cô thì thiện lương chỗ nào chứ, Trương Mộng Dao, cô nói cho tôi xem cô rốt cuộc thiện lương ở chỗ nào, cô mỗi lần đều cầm dao đâm tôi một nhát thật đau rồi lại từ từ sát muối lên đó, cô nói, cô có ghê tởm hay không, tôi chính là muốn cho tất cả mọi người đều chán ghét cô!"
"Cậu trước nay chưa từng nói với tôi chuyện cha mẹ cậu ly dị, Ngô Nghệ Hinh, cậu thật là nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi," Mộng Dao dùng sức đem cô ta đẩy ra, "Chính mình làm sai, lại còn ăn vạ trên người tôi, trên đời này sao lại có loại người như cậu chứ."
Cô hiện tại mới hiểu được, nếu một người tâm lý vặn vẹo, xấu xí, loại người này, không cần cùng cô ta giảng đạo lý, trực tiếp đánh là được rồi.
Cô ta hại cô nhiều năm bị ủy khuất như vậy, nguyên lai lý do là thế nhưng lại hoang đường như thế.
Vì cái gì cô ta năm đó không có nói cho cô nghe lý do này, khi đó cô ta chỉ nói cô thực nghèo kiết xác, làm cô ta khinh thường mà thôi.
Nếu là sớm biết rằng lí do là như vậy, sau khi quay trở lại việc đầu tiên chính là đánh chết cô ta!
Mộng Dao đi lên liền kéo tóc cô ta, hung hăng mắng, "Cậu đau sao, cậu nói cho tôi biết cậu đau không."
"Cô buông tay!"
"Muốn tôi buông tay, tôi liền không buông tay, tôi dựa vào cái gì mà phải nghe lời cô," lúc này, cô phát huy tinh thần vô lại của Lục Tiểu Xuyên, cô không những không buông tay, lại càng dùng sức.
Ngô Nghệ Hinh cả người chật vật, bị Mộng Dao túm đau đến cơ hồ hít thở không thông, căn bản không thể động đậy.
"Ở trong mắt cô nhà tôi đến cẩu đều không bằng đúng không, theo cô tôi chính là một kẻ tuỳ tùng nhỏ nhoi, đúng không, cô còn nhớ thời điểm sơ trung không, cô cùng một người nữ sinh cãi nhau, cô ta cầm lấy ghế để đánh cô, vẫn là tôi giúp cô chắn." Mộng Dao dư quang quét đến trên bình hoa trên bàn trà, cầm lấy tới liền hướng trên người Ngô Nghệ Hinh đập, "Đau không, lúc ấy tôi cũng đau như vậy."
"Cô có tin tôi kêu lên không, cô không sợ bị bắt đi sao, mau buông tay,"
"Rất nhiều chuyện tôi cũng định nói, hồi sơ trung mẹ tôi mỗi ngày giữa trưa đều làm cơm hộp cho tôi mang đi, cậu nói ăn ngon, tôi liền mang đi cho cậu ăn liền ba năm không lấy tiền, cơm này, tôi cũng không thể làm cậu nhổ ra, vậy cậu lấy đồ vật thay thế được chứ?,"
Nói xong, cô thuận tay liền ném bình hoa ra xa hơn mười mét, vỡ nát đầy đất, "Tôi xem nhà cậu rất có tiền, phỏng chừng cái bình hoa này cũng không tốn kém lắm."
"Trương Mộng Dao!"
"Tôi còn chưa xong đâu," Mộng Dao cười cười, buông tay ra, Ngô Nghệ Hinh trực tiếp ngã trên mặt đất.
Mộng Dao đi lướt qua sô pha, nhặt mảnh vỡ bình hoa kia, quay đầu lại, liền thấy Ngô Nghệ Hinh giương nanh múa vuốt nhìn cô, đề phòng nếu cô có ý quay lại chỗ cô ta.
Mắt cô chợt lóe, cô liền trực tiếp nhào vào trên mặt đất.
"Cậu thật là một kẻ ngốc," Mộng Dao cúi đầu, tay nắm tóc cậu ta nói, "Không phải là cậu thích nhất là tóc dài sao."
Rất nhanh, cô tàn nhẫn dùng mảnh vỡ bình hoa cắt đứt một ít tóc trên đầu cậu ta, cười nói: "Cậu hẳn là phải cảm ơn tôi, không đem cậu cạo trọc."