Hành lang trống trải, phản chiếu bóng hình của chàng trai và cô gái.
Chàng trai đút tay vào túi quần, dựa người vào ban công, mái tóc ngắn kiểu shota làm anh thoạt nhìn hết sức đáng yêu, những đường nét trên khuôn mặt giống như mấy chàng thiếu niên từ trong truyện tranh bước ra. Lúc này, ánh mắt anh hoang mang, đồng tử mất tập trung, đầu óc trống rỗng, bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Cô gái ngồi xổm trên mặt đất, dáng người cô nhỏ gầy, bộ đồng phục cô đang mặc rộng đến nỗi gần như bao phủ cả người cô, cô khóc, đôi mắt hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng nốt, giống như một con thỏ nhỏ, trông yếu đuối đến đáng thương.
"Này, cô muốn khóc tới khi nào?"
Đợi một hồi lâu, cô nhóc nhỏ ngồi xổm trên mặt đất kia cũng không thèm để ý đến anh, Lục Tiểu Xuyên có chút không vui.
"Này!" Lục Tiểu Xuyên không khách khí dùng một tay kéo cả người cô lên: "Cô khóc cái gì mà khóc? Có biết phiền hay không?"
"Cậu buông tay ra." Con mắt đỏ vì khóc nhiều của Trương Mộng Dao mở to nhìn anh.
"Được." Lục Tiểu Xuyên đầu hàng, buông lỏng tay thả cô ra: "Bà nội của tôi ơi, cô đừng khóc nữa, vốn dĩ đã đủ phiền, cô còn muốn khóc."
"Tôi...." Cảm xúc của Trương Mộng Dao vốn dĩ đã không được tốt nhưng bây giờ lại nghe thấy những lời Lục Tiểu Xuyên nói, lửa giận trong lòng bắt đầu bùng lên, cô duỗi tay trái ra muốn đánh anh một cái, nhưng tay phải đang nắm chiếc khăn tay hồi nãy, khiến cô có chút do dự.
"Tôi cái gì?" Lục Tiểu Xuyên chỉ vào chính mình, nhướng mày.
"Quên đi, tôi không so đo với cậu." Cầm khăn tay anh vừa đưa, Trương Mộng Dao không chút khách sáo dùng nó lau mặt chùi nước mũi, dù sao thì cũng đã cầm rồi không sử dụng thì cũng không được.
"Vì lý do gì chúng ta hiện tại lại ở chỗ này, tôi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, nên không phải là cậu đã làm ra chuyện này đó chứ......" Biểu cảm trên mặt Lục Tiểu Xuyên có chút quái dị nhìn chằm chằm Trương Mộng Dao, muốn nói lại thôi.
"Cái gì?" Trương Mộng Dao sửng sốt một chút, phản ứng xong liền đem khăn tay đang lau mặt vứt xuống mặt đất, tàn nhẫn dẫm lên mấy phát, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên: "Đầu óc của cậu toàn đậu hủ hả, nếu tôi thật sự có dùng tà môn ngoại thuật, sớm biết cậu quay về cấp ba để khi dễ tôi thì tôi liền đem cậu giết chết ngay tại chỗ, làm sao tôi biết được hai đứa mình sẽ xuyên không trở về!"
"Tôi mới nói vậy, cô kích động cái gì?" Lục Tiểu Xuyên nhìn chiếc khăn tay đang nằm trên mặt đất, thở dài trước tính cách ngang ngược của cô, rõ ràng lớn lên rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại tàn bạo như vậy.
"Haizzz....." Trương Mộng Dao thở dài một hơi, lại gần Lục Tiểu Xuyên rồi dựa người vào bệ cửa sổ: "Tôi hy vọng đây chỉ là mơ."
"Ai nói không phải."
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lục Tiểu Xuyên và Trương Mộng Dao có chung một nhận thức.
Lục Tiểu Xuyên nhắm mắt lại yên tĩnh một hồi, đột nhiên trợn mắt, hoảng sợ nói: "Tôi nhớ rõ chúng ta ở trên xe buýt sau đó thì xe buýt bị tai nạn rồi chúng ta ngã xuống, chẳng lẽ, chúng ta đã chết."
"Chúng ta đã chết......" Mộng Dao ngốc nghếch lặp lại lời anh nói.
"Chúng ta đã chết, nhưng trời cao có mắt cho chúng ta một cơ hội để trọng sinh." Lục Tiểu Xuyên giờ phút này cảm thấy thật may mắn, nhưng cũng bi ai.
"Lục Tiểu Xuyên, giúp tôi xin thầy cho nghỉ, tôi phải về nhà." Trương Mộng Dao nói xong liền chạy chậm rời đi, chạy một hồi liền biến mất ở cửa cầu thang.
"Giúp cô xin nghỉ? Còn năn nỉ cái rắm." Lục Tiểu Xuyên mắt trợn tròn, tay đút vào túi quần, cà lơ phất phơ đi về hướng Trương Mộng Dao mới rời khỏi.
Di chuyển chậu hoa trước cửa nhà, Mộng Dao tay run rẩy nhặt chìa khóa lên mở cửa.
Vào cửa được một lát, thì nước mắt cô liền rơi xuống.
Giày dép trên tủ giày được sắp xếp gọn gàng, trên mặt đất chỉ có duy nhất một đôi dép hình chú gấu nhỏ, đó chính là dép của cô.
Cô thay giày rồi bước vào nhà, bên phải là kệ trưng bày rượu, mẹ cô nói rằng uống rượu thuốc tốt cho sức khỏe, nhưng cô lại ghét cay ghét đắng mùi vị kia, cô mở nắp một chai rượu ra, ngửi ngửi, đôi mắt ướt át, cô làm sao lại hoài niệm hương vị này.
Căn phòng nhỏ m vuông, đã từng cất giấu bao nhiêu tiếng cười vui vẻ của cả nhà cô, cô đã bao lâu rồi không có về nhà, mỗi ngày đi làm tan tầm, vì công việc vắt hết tinh thần, quá khứ cứ một năm lại một năm, mười mấy năm qua cô về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, giờ phút này tại sao cảm giác tội lỗi chết tiệt này lại khiến cô cảm thấy khó thở.
Đẩy cửa phòng mình ra, trên tường toàn dán poster thần tượng minh tinh, nóc nhà treo ngàn hạc giấy do cô xếp, trên bàn thì bừa bộn để một đống đồ vật linh tinh, còn có một quyển truyện tranh đang mở.
Phòng cô không lớn, bài trí cũng rất đơn giản, một chiếc giường nhỏ, một cái bàn học, còn có một cái kệ sách nhỏ.
Nhẹ nhàng lướt qua mấy cuốn trên kệ sách, cô lấy ra một cuốn, lướt qua từ đầu đến cuối, rồi đặt về chỗ cũ.
Cô ngả người trên giường, đắp chăn đàng hoàng, tham lam hít sâu một hơi.
Nằm một hồi, cô duỗi tay lấy tấm lịch đầu giường, trên đó rõ ràng ghi.
Ngày tháng năm .
Năm ? Là thời điểm cô học năm hai của cấp ba (lớp ), ngày , hẳn là mới vừa khai giảng không lâu.
Chờ một chút, năm hai!
Nghĩ đến điều này, cô lập tức ngồi dậy, tim đập bum bum.
Điều này ám chỉ rằng, chuyện đó còn chưa xảy ra......
Lục Tiểu Xuyên một chân đá tung cửa phòng mình, trước cửa là một tấm gương, hắn nhìn chằm chằm mặt mình trong gương hơn nửa ngày, lắc đầu: "Xấu chết đi được."
Anh năm đó không hiểu sao lại để đầu tóc như vậy.
Còn có cái quần này, làm sao lại rộng như thế, thật là xấu muốn chết.
Anh đi đến phòng khách, lục tung tìm cây kéo, không chút do dự cắt vài phát ở quần, rồi đem nó đặt lên chiếc máy may cũ ở trong nhà chỉnh sửa lại một cách thuần thục.
"Mặc như vậy mới giống thiếu niên trong thời kỳ nổi loạn." Anh nhìn kiệt tác của chính mình, vừa lòng mặc vào.
Nhìn qua túi quần đồng phục của mình, không còn một đồng, haizzz, anh còn phải để kiểu tóc này trong bao lâu?
Nếu đã nhàm chán không có việc gì làm, thì không bằng kiếm trò gì chơi, ngẫm lại, anh đã bao lâu rồi không chơi cái loại game này.
Tiểu Xuyên bất ngờ phấn khích lên cứ như một đứa nhóc, anh về phòng, mở ngăn tủ ra chọn một thẻ game, chọn xong rồi lấy ra, liền nghe thấy một tiếng bang, giống như có gì đó rơi xuống đất.
Anh nhặt lên một quyển sổ hồng phấn trên mặt đất, không hiểu sao lại cảm thấy quen mắt, anh khi nào lại có đồ vật của con gái.
Tùy ý mở ra, lật ra trang đầu tiên, trên đầu ghi nét chữ nắn nót, ngay ngắn, Trương Mộng Dao, lớp A.
Chỉ một thoáng, hồi ức và kỷ niệm mãnh liệt tràn về trong đầu, anh đột nhiên nhớ tới, vào ngày nhập học năm lớp mười, giáo viên đem tên của mọi người dán trên mặt bàn, tự mình tìm chỗ ngồi, anh nhìn từng hàng tìm tên của bản thân, đang tìm thì trong ánh mắt đó, lúc anh trông thấy cô thì không thể rời mắt khỏi cô gái đang ngồi ở ghế bên cạnh.
Tóc cô được buộc đuôi gà bằng dây cột tóc đủ màu sắc, mặc một chiếc váy màu lam nhạt, đôi mắt ngấn nước nhìn anh một cách vô tội, anh cho rằng anh đã thấy được một búp bê Tây Dương, hoàn toàn là một búp bê Tây Dương tinh xảo.
Trong một giây, tim đập thình thịch.
"Bạn này, mình là Trương Mộng Dao, là bạn cùng bàn của cậu, về sau vui vẻ ngồi chung được không?"
Đây là câu nói đầu tiên cô nói với anh, lúc ấy tâm trí của anh loạn như ma, không biết làm sao, mắt anh lạnh đi trước nụ cười chào đón của cô.
Anh không có trả lời cô, trên mặt cô tràn đầy vẻ xấu hổ.
Ngay từ đầu, anh căn bản không biết như thế nào là ngồi chung với cô. Khi đó còn trẻ, cả người đều cảm thấy rất khó xử, luôn châm chọc mỉa mai cô, kỳ thật chỉ là muốn cô chú ý đến anh nhiều hơn một chút mà thôi.
Một ngày nọ, thầy giáo bất ngờ muốn kiểm tra bút ký() của mọi người, anh làm sao lại có bút ký, anh trước nay chưa từng mua qua mấy cái đồ vật này, cũng chưa bao giờ viết qua loại này, anh không quan tâm, cùng lắm thì bị mắng trách phạt, dù sao thành tích của anh tốt, cũng sẽ không có gì thay đổi.
() bút ký: vở ghi chép.
Lúc thầy sắp đi tới, đột nhiên, một quyển vở xuất hiện trên bàn anh.
Cô gái sát lại gần anh, nhỏ giọng ở bên tai nói: "Lục Tiểu Xuyên, thầy toán trước nay đều không có coi nội dung ở bên trong, nếu như cậu không nói lời nào, thì thầy sẽ không biết và cho rằng đây là của cậu."
Lúc ấy trái tim của anh đập bình bịch, rất muốn đẩy cô ra, lại không động đậy được.
"Xen vào việc người khác." Anh xụ mặt, tức giận nói.
Trương Mộng Dao mỉm cười không cho là đúng.
Ngày đó, anh không có bị thầy mắng, đây là nhờ có cô giúp, cô còn nói, thấy anh không có sổ ghi chép, liền đưa cho anh một cuốn.
Cái này là quyển bút ký màu hồng phấn mà.
Dựa vào ký ức, anh lật từng trang xem.
Mở đầu vài tờ là ghi chép của cô, tuy chữ viết của cô không được đẹp lắm, nhưng khiến người khác khi nhìn vào cảm thấy rất thoải mái, đến tờ tiếp theo, thì thấy góc nhỏ phía dưới bị nhăn, anh duỗi tay muốn làm phẳng vết gấp, nhưng không biết làm sao, lại tiếp tục lật.
Sau đó, tay anh chợt dừng lại.
Nhìn thấy hình dán của cô trên trang giấy trắng, anh nghĩ đó chắc là hình mà cô đã dán lên, lúc đó có khả năng cô đã quên là đã đưa cho anh, nên cô đã dán nó lên trước.
Cô gái này với búp bê Tây Dương quả thật rất giống nhau, trong mắt anh lúc nào cũng thấy nụ cười xán lạn của cô, một lúc sau, anh đột nhiên khép quyển bút ký lại.
Anh quên mất anh đã từng có ấn tượng tốt với cô, quên đến nỗi không còn gì, về sau cô làm loại chuyện ăn trộm, anh chỉ còn cảm thấy cô thật ghê tởm, chán ghét.
Thời gian đầu anh thật sự thích cô, vốn dĩ ngay từ đầu, anh chỉ vì muốn có được sự chú ý của cô mới chọc cô, nhưng sau đó, thì đơn giản nhìn cô không vừa mắt, nên mới khi dễ cô.
Là bởi vì lần này anh đã quay trở về, cho nên trong lòng mới rung động thêm lần nữa.
Đáng chết, sao tim anh lại đập nhanh như vậy.
Bực bội đem quyển bút ký ném vào thùng rác, nếu đã biết cô là dạng người gì, thì anh tuyệt đối sẽ không thích cô lần thứ hai!
Vứt bỏ quyển bút ký kia đi, nhưng trong túi lại là khăn tay cô đã lau mặt và cũng từng đạp qua, lại là chuyện gì đang xảy ra......