Cuối tuần, Lục Yên nhõng nhẽo hồi lâu, cuối cùng mới kéo được Lục Trăn đến thư viện học cùng.
Nếu đổi lại là trước đây, dùng thân phận em gái, đừng nói là kéo đến bàn học, dù là kéo anh đi thư viện đọc sách giải trí, cũng không có khả năng.
Lục Yên không ngờ làm con gái, lại có tác dụng phết.
Lục Trăn mỗi giây mỗi phút đều muốn làm gương cho con gái, để con bé học theo.
Trong thư viện, Lục đại thiếu gia không hứng thú gì nhìn lên bàn, đọc quyển sách tiếng Anh toàn chữ là chữ, trong đầu như có trăm con ong đang kêu, khiến anh muốn ngất đi.
Anh ngáp một cái, đầu nặng nề úp lên bàn.
Lục Yên không chút lưu tình nào gọi anh, lay lay hết sức, chính nghĩa nói: “Bố. Chăm chỉ học bài!”
Lục đại thiếu gia tuyệt vọng ngáp tiếp: “Tiểu Yên Yên, hồi đó bố con cũng ép con học như thế này sao?”
“Thế này đã tính là gì, hồi đó bố còn cầm dép đứng sau con, con mà buồn ngủ thì đánh con.”
“Nói bậy, bố không thể làm chuyện như thế!”
“Bố à, có câu nói, trong lòng không muốn làm thì đừng đẩy cho người khác.”
Lục Yên cười cười vỗ sau đầu anh: “Ngoan, đừng ngủ nữa, học cùng con nào.”
“Học hành thật đúng là con mẹ nó khó quá, khó hơn cả kinh doanh.”
Kỳ thực, Lục Yên biết anh kinh doanh cũng không dễ dàng gì. Cô từng nghe chú Lương Đình nói, lúc Lục Trăn học đại học, rời khỏi gia đình, tự mình dốc sức làm ăn, đã chịu không ít khó khăn, phải sống dưới tầng hầm, đêm khuya lại tiếp rượu với đối tác, uống nôn ra chỉ toàn là rượu…
Nhưng vì hiện tại lúc này Lục Trăn vẫn có Lục Giản chống lưng, lại có tập đoàn Lục thị to lớn đằng sau, cho nên cuộc sống trước mắt anh vẫn rất thuận buồm xuôi gió.
“Bố, bố tính xem, năm nay bố đã mười tám rồi, đã trưởng thành rồi, không lâu sau nữa, bố sẽ gặp được mẹ, người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời bố, bố muốn đến lúc đó mình vẫn mang bộ dáng cầu gì cũng không có này sao?”
Lời này hình như có chút tác dụng, Lục Trăn thẳng lưng, lấy tinh lần nói: “Học thì học, ông đây phải mang bộ dáng đẹp trai lãnh khốc đến gặp mẹ con!”
Lục Yên cười lên, xoa xoa đầu anh: “Bố thật ngoan, có gì không hiểu, cứ hỏi con nha.”
Lục Trăn né đầu: “Đầu con trai không thể xoa được, nhất là đầu của ông đây.”
“Hứ, có gì mà không xoa được, cứ xoa đấy!”
Hai bố con chưa bao giờ yên tĩnh quá nửa giờ, lúc này bắt đầu ầm ĩ lên, may mà đúng giữa trưa, thư viện chỉ có hai người họ.
Ngay lúc đang đùa giỡn này, Lục Yên thấy một thân ảnh cao gầy bước vào, khuất sau giá sách.
Lục Yên hơi ngẩn người, sau đó đứng dậy nói: “Bố, bố tự học trước đi, con đi mượn hai quyển sách.”
Nói xong, không chờ Lục Trăn đáp lại, đã bước đến giá sách nơi Thẩm Quát đứng.
Ánh mặt trời len lỏi qua cửa sổ, chiếu rọi lên mặt thiếu niên.
Góc nghiêng anh tuấn của anh phủ lên một tầng ánh sáng, tóc mai cũng dát vàng, cặp mắt thâm sâu dưới ánh mặt trời cũng đẹp đến mức khiến người bên cạnh khó mà hô hấp.
Anh cúi đầu, nhìn Lục Yên, thản nhiên nói: “Qua đây.”
Lục Yên làm như kẻ trộm, lén nhìn về phía chỗ Lục Trăn, sau đó mới nhấc chân bước đến gần anh.
“Thẩm Quát” Cô cúi đầu gọi anh, dùng giọng nói mềm mại hỏi anh: “Anh cũng đến đọc sách à?”
“Ừm.”
Lục Yên nhìn quyển sách chuyên ngành điện tử trên tay anh, biết anh chắc chắn đã lắng nghe ý kiến của mình rồi.
Cô rất vui, cúi đầu cười nhẹ, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng.
Thẩm Quả đưa tay ra trước mặt cô, đặt lên giá sách, thấp giọng nói.
“Nhắm mắt.”
“Á, làm gì?”
“Bớt nói nhảm, nhắm mắt.”
Lục Yên nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bóc giấy, sau đó, có cảm giác bàn tay mát lạnh chạm vào môi cô.
Cả người cô khẽ run, sau đó cảm giác được vị ngọt ngào của viên kẹo vừa được nhét vào miệng mình.
Lục Yên chớp chớp mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Thiếu niên dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ.
Anh nhìn cô, mỉm cười, đẹp như tạc tượng.
“Ngon không?”
Lục Yên cảm nhận được vị ngọt lan khắp miệng mình, gật gật đầu: “Ngon lắm.”
Anh lấy ra mấy cái kẹo nữa từ trong túi, nhét vào túi Lục Yên, dịu dàng nói: “Chung Khải theo đuổi một cô gái, nhờ người ta mua hàng nhập khẩu, anh cướp được mấy viên kẹo, suýt nữa bị nó đánh ngất.”
Lục Yên rất khó tưởng tượng ra, Thẩm Quát mà lại đi cướp kẹo của Chung Khải, đó là hình ảnh như thế nào chứ.
Cô nhịn không được bật cười, lấy ra từ trong túi một viên kẹo, bóc giấy rồi đưa cho Thẩm Quát.
“Anh cũng thử xem.”
Ánh mắt Thẩm Quát sáng lên, nhìn cô, ăn viên kẹo ngay trên tay cô.
“Rất ngọt.”
“Đúng đó, rất ngọt.”
Hai người gần nhau trong gang tấc, hô hấp cũng hòa quyện vị ngọt ngào của kẹo đường.
Không biết tại sao, Lục Yên cảm thấy cả mặt như nóng bừng lên, vành tai cũng đỏ lựng.
Đúng lúc này, cô nghiêng đầu thấy Lục Trăn.
Lục Trăn đứng bên giá sách, trầm mặt nhìn Thẩm Quát, mắt đã phát hỏa.
Thẩm Quát đứng thẳng người, nhìn anh ta, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Lục Trăn bước đến, nắm cổ tay Lục Yên kéo cô ra sau, hung dữ hỏi: “Con với nó làm cái gì!”
“Á, không làm gì hết.”
“Trong miệng con là cái gì!”
Lục Yên lè lưỡi, trong miệng là viên kẹo: “Thẩm Quát mời con ăn kẹo.”
“Nó cho con, con liền ăn, thiếu thốn thế, không sợ nó độc chết con à!”
“Sao anh ấy phải độc chết con.”
Lục Trăn lười so đo với con nhóc tham ăn này, ngẩng đầu nhìn Thẩm Quát: “Cách xa em tao một chút.”
“Có thể đừng mỗi lần gặp đều nói mỗi câu ấy không?” Thẩm Quát day day lỗ tai, thản nhiên nói: “Nghe muốn mốc tai rồi.”
“Mày... tao không đùa với mày! Tên tiểu tử mày, còn cho con bé kẹo, mày có ý đồ gì.”
“Tao có ý đồ gì, mày còn không biết sao?” Thẩm Quát cong môi cười lạnh, nửa đùa nửa thật: “Ông đây thích cướp người của mày đấy.”
Lục Trăn trừng lớn mắt, tức đến đầu bốc khói, chỉ vào anh hô to: “Rác rưởi!”
Thẩm Quát không để tâm lướt qua, còn khiêu khích đụng trúng vai anh, quay đầu nói với Lục Yên: “Lần sau lại mang đồ ăn ngon cho em.”
“Được thôi.”
Lục Trăn tức tối trừng mắt với cô, Lục Yên vội im bặt.
Đợi sau khi Thẩm Quát rời đi, anh mới kéo Lục Yên ra thư viện, đến đại sảnh mới làm như thẩm vấn phạm nhân: “Giao hết ra đây.”
Lục Yên vội lui ra sau, che túi lại: “Không giao! Là chú Thẩm cho con mà!”
“Nha đầu thối, thích nó đến vậy, thì đi làm con gái nó đi!”
“Đi thì đi!”
“Này, quay lại! Con, con còn đi thật à!”
Lục Trăn muốn đuổi, nhưng Lục Yên đã chạy xa rồi.
Đầu tháng , Tam Trung hừng hực khí thế treo poster giải bóng rổ.
Trận cuối cùng, đội của Lục Trăn và Thẩm Quát đều được vào chung kết, lập thành một đội đấu với Nhất Trung.
Trận đấu diễn ra ở sân của Tam Trung, dưới cái nắng gay gắt, đám thiếu niên cứ vậy để đầu trần, mặt đầy mồ hôi, vạt áo cũng ướt sũng.
Thời điểm đó, trưởng học không thừa tiền để tu sửa sân bóng rổ, vì vậy sân đấu đa số là lộ thiên. May mà chuyện này không hề ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu cũng như cổ vũ của mọi người.
Cổ động viên được sắp xếp thành từng hàng, khiến sân đấu càng náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Lục Yên bị bố kéo đến vị trí quan sát tốt nhất, cùng đám con trai mặc áo đỏ đội hình dự bị xem trận đấu.
Đội đối thủ mặc áo đen, ngồi đối diện bọn họ. Lương Đình ngồi sau thấp giọng nói với cô, đội đối thủ hầu như là dân bóng rổ chuyên nghiệp, nên trận này xem ra rất căng.
Lục Yên nhìn bọn họ, quả nhiên còn có cả người cao gần mét chín, đang chỉ đạo cả nhóm khởi động thân nhiệt.
Nhìn bộ dáng hừng hực khí thế của bọn họ, chắc chắn trận đấu hôm nay sẽ rất ác liệt đây.
Lục Yên quay đầu lại, thấy Thẩm Quát ở cuối hàng.
Anh lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dang ngang vai. Anh mặc đồng phục đỏ, quả thực là đẹp trai ngây ngất, mi mắt đen thẳm như đang lay động.
Lục Trăn không biết từ đâu bước đi, ngăn tầm nhìn của cô.
“Con gái, nhìn bố có ngầu không?”
Anh tự tin vòng tay trước ngực, ngạo nghễ khoe Lục Yên cơ bắp nơi cái tay.
Khóe miệng Lục Yên cứng lại.
“Ngầu...”
Cái đầu.
Cô lại tiếp tục nhìn Thẩm Quát, nhưng lúc này ghế đã vắng bóng người.
Thẩm Quát đã đứng dậy, đi khởi động.
Đường cong trên cơ thể anh đâu ra đấy, nhưng khác với cơ thể được luyện tập bài bản ở phòng tập. Đây là cơ thể do nhiều năm lao động nặng mà thành, nên nhìn vô cùng mạnh mẽ.
Lục Trăn hướng theo ánh nhìn của con gái, sau đó sắc mặt trầm xuống.
“Con nhóc quỷ sứ này, nhìn ai đấy!”
“Không ai hết.”
Lục Yên thu ánh nhìn lại, sờ sờ chai Coca mát lạnh trong ba lô, đứng dậy định đi, nhưng bị Lục Trăn túm cổ lại.
“Quay lại cho bố.”
“Hả.”
“Trong cặp sách là cái gì?”
“Không có gì.”
Lục Yên sống chết giữ chặt ba lô nhưng bị ông bố thô bạo cướp đi, lấy ra từ trong đó một chai Coca: “Lại muốn theo định phản quốc à?”
“Lục Trăn, trả con!”
Lục Trăn ném chai nước cho Lương Đình, sau đó vỗ vỗ đầu cô: “Ăn cây táo rào cây sung không có kết cục tốt đâu, biết chưa, có đồ gì tốt phải hiếu kính dâng bố đầu tiên.”
Lục Yên giậm chân, sắp tức chết.
“Bố có thiếu người đưa nước đâu, mắc gì lại giành của con.”
Bên cạnh Lục Trăn có rất nhiều cô gái đang cầm đủ loại nước ngọt đứng chờ, đỏ mặt muốn tiến lại gần anh.
Có lẽ do khí chất, mà bóng anh dưới ánh mặt trời như tỏa hào quang bốn phía, không khác gì mặt trời nhỏ.
Một chàng trai như vậy, luôn luôn thu hút ánh mắt của nữ sinh.
Mà Thẩm Quát hoàn toàn ngược lại, sự lạnh lẽo toát ra từ người hắn khiến người ta không dám đến gần.
Con người đến cùng cũng không muốn làm bạn với sự nghèo khổ.
Lục Yên vừa đi đến căng tin mua nước, nơi đó đã đông nghẹt người, những cô gái chen chúc nhau mua nước ngọt không ra hàng lối. Lục Yên khó khăn lắm mới phá được vòng vây, cướp được một chai Coca, giờ lại bị Lục Trăn cướp mất.
Cô sắp tức đến nổ não.
Nếu có cuộc thi mặt dày, không ai chiến thẳng nổi bố cô.
Ngay lúc cô gái nhỏ còn đang tức giận, một chai Coca nhẹ dịch đến bên tay cô, quơ quơ.
Lục Yên kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lương Đình.
Anh nhìn thấu Lục Yên như nhìn thấu bảng cửu chương, khóe mắt cười cười, nhỏ giọng nói: “Cất cho kỹ, chú dẫn Lục Trăn đi, cháu lén đi đưa người ta.”
Lục Yên như thể kẻ trộm, nhanh tay nhận lấy chai nước, giấu trong ba lô, tim đập thình thịch.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Lương Đình hiền hòa: “Cẩn thận đừng để phát hiện.”
“Vâng.”
Sau khi giao lại “tang vật” cho cô, Lương Đình lập tức đi qua ôm vai Lục Trăn: “Đi WC không?”
“Tự đi đi.”
“Phải anh em không thế.”
“Đi, đi, đừng cọ nữa.”
Lương Đình thành công lôi kéo Lục Trăn rời đi, quay đầu nháy mắt với Lục Yên.
Khóe miệng cô cong lên, chạy nhanh về phía Thẩm Quát.
Dưới ánh nắng, tay Thẩm Quát truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Anh quay đầu lại, chỉ thấy Lục Yên đứng phía sau, thấp thỏm nói: “Này, mời anh uống nước.”
“Mời anh?”
“Mau cầm lấy, đừng để Lục Trăn thấy.” Lục Yên nhét chai nước vào tay anh, đề phòng nhìn xung quanh, không khác gì trộm.
Thẩm Quát không hề do dự nhận lấy, mở ra uống ừng ực.
Khí ga của Coca tràn vào họng, một cảm giác sảng khoái vô cùng.
Lục Yên thấy anh nhận lấy vui vẻ như vậy, môi con lên một nụ cười ngọt ngào, lộ má lúm đồng tiền.
Bộ dáng ngửa đầu uống nước của anh không hề mất tự nhiên chút nào, yết hầu lăn lăn, mang theo cảm giác mùa hè.
Thẩm Quát đóng nắp chai, nói một tiếng “Cảm ơn.”
“Ngon không?”
“Ừm.”
Anh rất ít khi uống nước ngọt, không phải không thích, mà là thấy không cần thiết.
Thực ra là rất ngon.
Ý cười trên mặt cô gái càng sâu hơn, vô cùng ngọt ngào.
“Thẩm Quát, nghe nói Nhất Trung có cầu thủ chuyên nghiệp, chúng ta có thể thẳng không?”
Thẩm Quát nhìn đội đen đối diện, ánh mắt hiện lên một tia khí phách thiếu niên.
“Chắc chắn thắng.”
Lục Yên kinh ngạc nhìn anh, thật sự rất ít khi nghe giọng điệu tự tin chắc chắn này của anh, thần thái này, quá chất rồi!
Cô gật đầu mạnh mẽ: “Cố lên!”
Chỉ cần một câu “chắc chắn thắng” của Thẩm Quát, Lục Yên cũng có một sự tin tưởng tuyệt đối, rằng trận này họ sẽ thắng.
Còi ra trận đã vang lên, Thẩm Quát đưa chai Coca còn một nửa cho Lục Yên.
“Cầm giúp anh.”
“Ừm.”
Lục Yên cầm lấy chai nước, quay lại chỗ ngồi của mình.
Không lâu sau, Lục Trăn và Lương Đình cũng đã đi vào sân.
Lục Trăn thấy trận đấu bắt đầu rồi, lập tức cởi áo khoác ra, ném lên đầu Lục Yên: “Giữ áo cho bố.”
“Bố không thể dịu dàng một chút sao.”
Lời vừa dứt, chỉ cảm thấy tay đã trống không, chai nước Coca vừa nãy đã ở trên tay Lục Trăn, hơn nữa anh còn đang ngẩng đầu uống.
“??????”
Lục Yên trơ mắt nhìn Lục Trăn uống hết chai nước Thẩm Quát đã uống, cả người liền muốn xỉu.
Lương Đình phía sau cũng cứng miệng.
Lục Trăn ném chai nước vào thùng rác, quay đầu nhìn Lục Yên đang ngây như tượng, thản nhiên hỏi.
“Gì đấy.”
“Có độc.”
Bố uống nước của kẻ địch.
Lục Trăn vò vò đầu cô, tràn đầy quan tâm: “Con gái tôi nhìn thật ngốc, là do tôi sinh ra sao?”
Lục Yên bụm miệng, thật sự không còn gì để nói.
Mẹ cô mù đến mức nào mới có thể nhìn trúng người bố IQ nhi đồng của cô chứ.