"Nếu sư phụ không thể sống vậy thì ta sẽ chết với người."
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Nhìn bên ngoài có vẻ Tử Đàn đại sư đã thành công ngăn cản phong ấn nứt vỡ, nhưng dư âm của nó vẫn còn, không chỉ không mất đi mà còn ảnh hưởng đến yêu ma và quái vật còn lại trong Vực Hãm Lạc.
Chấp Đình còn chưa kịp cảm thương cho Tử Đàn đại sư, cát bụi đã bay mịt mù ở phía xa, sau đó cuồn cuộn mãnh liệt như địa long tỉnh giấc.
Một bóng đen cao hơn trăm trượng chui ra từ lòng đất, ngày càng trở nên rõ ràng trong màn cát bụi.
Đó là một con quái vật có hình thù rất kỳ lạ, nhưng ở tu tiên giới không hề thiếu những thứ quái lạ nên Chấp Đình không nghĩ ngợi quá nhiều, hắn chỉ biết rằng, bộ xương mình nhìn thấy lúc hái cỏ Định Phong rốt cuộc là thứ gì.
Nếu hắn không nhầm thì nó chính là con quái vật này.
Trên thân hình cường tráng đó mọc lên rất nhiều khúc xương, trên mỗi khúc có vô số đôi mắt.
Giờ khắc này, những con mắt đó đang ngó dáo dác tứ phía, cuối cùng dừng ở chỗ hai người Chấp Đình.
Những quái vật khổng lồ thế này tồn tại không ít, con này được xem là to nhất.
Đáng lý ra, thứ nó chú ý đến trước tiên phải là những quái vật thể tích to hơn nó mới phải nhưng con này lại nhắm vào Chấp Đình đầu tiên.
Cũng có thể vì trên người họ có sức mạnh của thần châu.
Chấp Đình đoán như thế, hắn không dám khinh suất, niệm Phong Vân Quyết, thân hình biến hóa chốc lát, người đã cách một khoảng xa.
Thấy con mồi của mình biến mất, quái vật gào lên, chui hẳn ra khỏi mặt đất.
Phần hiện ra lúc nãy của nó hóa ra cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Sau khi thân hình khổng lồ của quái vật lộ ra hoàn toàn, những cái đầu lâu trên người nó phun khí đen, quái vật đứng khí đen như một con rồng uốn mình trên mây, bay về phía Chấp Đình.
Chấp Đình quan sát thấy quái vật đuổi tới, hắn cúi đầu nhìn sư phụ, thầm tính toán xác suất thành công đưa sư phụ bình an ra ngoài.
Bất kể thế nào, bây giờ chỉ có mình hắn có thể bảo vệ sư phụ, muốn rút lui an toàn là chuyện rất khó.
Con quái vật đó không biết có lai lịch gì, tốc độ cực kỳ nhanh, mới đấy đã sắp đuổi đến chỗ Chấp Đình.
Nếu bấy giờ từ trên không nhìn xuống sẽ thấy một người áo trắng tung bay, mà trên đầu là đám khí đen quỷ dị có quái vật khổng lồ ẩn hiện bên trong đang phẫn nộ nhìn xuống con mồi nhỏ bé phía dưới.
"Grao!"
Khí đen cản đường, Chấp Đình đành phải dừng lại.
Hắn nhìn quái vật gần ngay trước mắt, lập tức rút nhuyễn kiếm trên hông.
"...!Chấp Đình."
Chấp Đình chợt nghe tiếng sư phụ, quay lại nhìn thì thấy nàng đang nắm tay mình, nét mặt nửa tỉnh táo nửa không, tay cầm Hi Vi kiếm nghiêm túc nói: "Sư phụ giữ chân thứ này, con đi trước đi."
"Con đến đây là để đưa sư phụ về." Chấp Đình trở tay nắm lấy tay sư phụ, không hề có ý định rời đi.
Liên Hề Vi tạm thời khôi phục thần trí, đầu đau nhức như muốn nổ tung.
Từ khi chào đời nàng đã có cảm giác trách nhiệm, phải bảo vệ mọi người, cảm giác này càng trở nên sâu sắc khi nàng khỏe mạnh và bắt đầu luyện kiếm.
Cho dù là người nàng không quen biết, thậm chí chẳng phải người, hễ gặp nạn nàng đều sẽ ra tay bảo vệ, huống chi là người thân thiết với nàng, dù phải hy sinh cả tính mạng nàng cũng không cho phép những người và những nơi mình quan tâm xảy ra chuyện.
Chấp Đình là người đặc biệt nhất, nếu để Chấp Đình gặp chuyện ngay trước mặt mình vậy người làm sư phụ như nàng có lẽ cả đời cũng không thể nào tha thứ cho bản thân.
Nhưng, nàng không khuyên được hắn, tình trạng hiện tại của nàng cũng không thể nào giải quyết quái vật.
Phải làm sao mới ổn thỏa đây?
Đương lúc đau đầu, quái vật kia đã bắt đầu công kích.
Chấp Đình đứng ra ứng chiến, thanh Phất Ly kiếm đã lâu không dùng đến cuối cùng cũng xuất vỏ, thân kiếm như một tia sáng rực rỡ chói mắt.
Khí đen bao quanh quái vật bị kiếm khí đánh tan, Chấp Đình phi thân lên, đâm kiếm vào một cái đầu trên người quái vật.
Hắn đoán, trong những cái đầu này chắc chắn có một cái chí mạng, hắn đang thử thăm dò quái vật.
Ngoài dự liệu, Chấp Đình chém lìa cái đầu nọ một cách dễ dàng.
Cái đầu rơi bọp xuống đất, đồng thời, Chấp Đình nhận thấy điều bất ổn.
Cái đầu vừa rơi xuống tức thì mọc ra thân thể mới, biến thành một con quái vật nhỏ cao chừng trăm tấc, tấn công về phía Liên Hề Vi.
Liên Hề Vi hừ một tiếng, nghiến răng nhịn đau nói: "Một con sâu bé nhỏ cũng dám diễu võ giương oai trước mặt ta." Dứt lời, Hi Vi kiếm vung ra chém quái vật nhỏ làm đôi.
"Chấp Đình, con không chịu đi thì chuyên tâm đối phó con bự đó đi!"
Chấp Đình hiểu ý sư phụ, nàng không muốn mình chiến đấu phân tâm.
Hắn quay lại, ánh mắt lo âu ban đầu biến thành sát ý lạnh lẽo.
"Ồ, ngươi muốn giết ta ư?" Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu, là giọng của quái vật trước mắt.
Giọng điệu nó hàm chứa đầy ác ý và một chút quen thuộc, "Hàm Dương, vị thần ngông cuồng một thời của ta ơi, bây giờ ngươi còn muốn giết ta ư haha!"
Hàm Dương? Chấp Đình biến sắc, là Hàm Dương mà hắn biết đó ư? Vị thần cuối cùng của ngàn năm trước, vị thần để lại vô số ký ức và mảnh vỡ thần hồn trong đầu hắn, vây khốn hắn trong ác niệm?
"Hàm Dương, ngươi bây giờ chỉ còn lại tàn hồn ký sinh trong cơ thể yếu ớt này, ngươi còn là Hàm Dương không?"
"Ngươi không còn là Hàm Dương nữa rồi hahaha.
Một tên người phàm cũng không khống chế được, còn bị xem là ác niệm mang ra phong ấn.
Ngươi còn xứng làm thần sao."
Giọng nói kiêu căng vang vọng trong đầu, Chấp Đình cảm thấy ác niệm đã yên phận một khoảng thời gian dài lại bắt đầu rục rịch nổi dậy.
Thấy Chấp Đình chần chừ mãi không động thủ, Liên Hề Vi thấy không ổn, ngự kiếm bay qua, phát động kiếm trận, hét lên: "Chấp Đình!"
Hai chữ Chấp Đình như một đạo bùa chú kéo Chấp Đình trở về thực tại.
Hắn nhận ra uy lực kiếm trận của sư phụ không bằng lúc trước bèn rút Phất Ly kiếm, mở kiếm trận, trợ sức cho kiếm trận của sư phụ.
Kiếm trận mở rộng, biến đổi thành ánh sáng màu lam rực rỡ, linh khí tràn ngập bốn bề, thổi tung y bào và mái tóc của hai sư đồ.
Trong mắt quái vật khổng lồ, hai người họ trông như hai chú chim trắng.
Đây là lần đầu tiên hai sư đồ song kiếm hợp bích mở kiếm trận, uy lực mạnh hơn dự liệu, chém đứt mấy chục đầu lâu trên người quái vật.
Nhưng đầu rơi xuống đất biến thành những con rắn dài trườn tới, nơi đầu lâu bị chém rụng lại mọc ra cái đầu mới.
"Tới đây nào, tới đi, tiếc là các ngươi không giết được ta, chỉ có thể thành mồi của ta mà thôi." Lần này giọng của quái vật không xuất hiện trong đầu Chấp Đình mà vang lên giữa không trung.
Liên Hề Vi từng chiến đấu với người ta không biết bao nhiêu lần, cũng từng gặp vô vàn quái vật, dạo quanh cửa tử mấy lần, dù đối diện với hoàn cảnh nguy hiểm thế nào cũng không biến sắc, kiên định như Định Hải Thần Châm, đứng hiên ngang trước mặt quái vật.
"Chấp Đình, vi sư sắp mở Thập Nhị Thời kiếm trận, con hộ pháp giúp vi sư." Liên Hề Vi lạnh lùng nói.
Cho dù không thể git cht quái vật cũng phải làm trọng thương nó, không chừng như vậy hai người mới có đường sống.
Chấp Đình định ngăn cản, thương thế của sư phụ vẫn rất đáng lo ngại, miễn cưỡng chống lại quái vật đã nguy hiểm lắm rồi, nàng còn muốn mở Thập Nhị Thời kiếm trận.
Như vậy không những làm thọ thọ mạng của nàng, lỡ như làm không tốt có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.
Song, Chấp Đình biết mình không thể ngăn cản sư phụ.
"...!Vâng." Chấp Đình đáp.
Được thôi, nếu sư phụ không thể sống thì ta sẽ chết với người.
Thập Nhị Thời kiếm trận là kiếm thế cao nhất mà Liên Hề Vi tu luyện, từ khi sáng tạo đến nay chỉ dùng đến nó hai lần, đây là lần thứ ba.
Kiếm trận hình thành, phong vân biến đổi.
Mây đen chuyển thành mưa, mưa nhanh chóng kết thành sương trắng che phủ một vùng.
Bông tuyết xoay tròn rơi xuống, thoáng chốc khoảng không tuyết rơi trắng xóa lọt vào tầm mắt.
Khí thế trên người Liên Hề Vi tăng cao, âm đan cháy rạo rực trong cơ thể.
"Vô dụng thôi, kiếm trận thông thường không làm gì được ta đâu!" Quái vật động đậy.
Liên Hề Vi mở bừng mắt, Thập Nhị Thời kiếm ào ạt trảm xuống.
"A!! Không thể nào!"
"Sư phụ!"
"Hề Vi!"
"Á! Thiếu sơn chủ, Chấp Đình đại sư huynh!"
Quái vật bị kiếm trận kinh người chém đứt nửa thân người, đau đớn lăn lộn giữa sóng mây.
Liên Hề Vi hôn mê bất tỉnh ngã xuống, Hi Vi kiếm cũng rơi xuống.
Đồng thời, khi Chấp Đình đón được sư phụ thì mười mấy bóng người bay tới từ đằng xa, dẫn đầu là hai sư huynh muội Cát m và Lạc Dương.
Lạc Dương không còn điên khùng như lúc trước nhưng sắc mặt cũng chẳng tốt là bao.
Những người còn lại là đệ tử Doanh Châu mà Chấp Đình căn dặn canh chừng bên ngoài Ma vực.
Chấp Đình đang đỡ lấy sư phụ thì đột nhiên con quái vật kia hóa thành một cái miệng to, há họng cắn về phía hắn.
Không kịp nghĩ ngợi, Chấp Đình đẩy sư phụ về phía Lạc Dương, còn mình quay người nhào vào trong miệng quái vật.
Dù bị kiếm trận của Liên Hề Vi chém mất nửa người nhưng quái vật vẫn đáng sợ không đổi, thậm chí còn điên tiết hơn.
Song, Chấp Đình cũng đang nổi điên.
Cũng như Liên Hề Vi không muốn thấy đồ đệ bị thương, Chấp Đình tuyệt đối không bao giờ cho kẻ nào thương tổn đến Liên Hề Vi.
Người người đều cười đùa rằng thiếu sơn chủ Doanh Châu yêu thương đồ đệ đến mức mê mẩn, nhưng ít người biết rằng đồ đệ đó của nàng cũng yêu thương sư phụ hắn đến cuồng si.
Chấp Đình nổi giận, toàn lực xuất kích, đến cây trăm dùng để tĩnh tâm cũng đứt đoạn, hóa thành bụi trần.
Không rõ là vô ý hay cố tình, Chấp Đình điều động phần linh lực và thuật pháp mà hắn luôn không muốn động đến trước đó, phần ký ức và năng lực kế thừa từ Hàm Dương.
Tinh quang bùng nổ trước mắt làm đám người vừa chạy đến chết lặng, một đệ tử Doanh Châu ngây ngẩn nói: "Hóa ra Chấp Đình đại sư huynh lợi hại… vậy sao?"
"Đừng có ở đó cảm thán nữa! Mau qua giúp đại sư huynh!" Một đệ tử khác nói.
Những người khác nghe thế, đồng loạt rút kiếm xông lên.
Lạc Dương ôm Liên Hề Vi đã hôn mê, chẳng thèm nhìn cuộc chiến bên kia, nàng ta tập trung rót linh lực vào người Liên Hề Vi, cố gắng bảo vệ hơi thở cuối cùng của nàng.
Nàng ta bị trọng thương, vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng vì lo lắng cho Liên Hề Vi nên sống chết đòi đến Ma vực tìm Liên Hề Vi.
Bấy giờ, vì bảo vệ mạng sống của Liên Hề Vi, nàng ta dùng đến cả linh lực của mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy cũng không chịu buông Liên Hề Vi ra.
Cát m định qua giúp Chấp Đình nhưng thấy nàng ta như thế chỉ đành ở lại giúp duy trì hơi thở của Liên Hề Vi.
"Sư huynh, huynh ở lại với Hề Vi đi, muội qua giúp họ." Lạc Dương lưu luyến giao Liên Hề Vi cho sư huynh.
Cát m nghe vậy, gương mặt không có biểu cảm từ trước đến nay bất chợt hiện ra nét ngỡ ngàng.
Hắn hiểu tính cách sư muội nhà mình, nàng ta căm ghét Chấp Đình, chẳng đời nào muốn đi giúp hắn, y còn nghĩ sư muội mình sẽ nhân lúc Chấp Đình đánh với quái vật mà đưa Hề Vi đi.
"Muội biết huynh đang nghĩ gì, nhưng nếu như muội không giúp tên Chấp Đình đó, lúc Hề Vi tỉnh lại chắc chắn sẽ giận muội.
Muội không muốn nàng giận muội nữa." Lạc Dương không cam lòng nói, sau đó quay người đi về phía Chấp Đình.
"Ta giúp ngươi! Ta có thể làm loạn tinh thần của con quái vật này, ngươi nhân cơ hội đó đánh bại nó đi!" Một khi bắt đầu nghiêm túc, cả người Lạc Dương sẽ tỏa ra hơi thở thần bí khó lường làm kẻ khác không thể nào xem thường.
Mà bấy giờ, Chấp Đình biến hóa quỷ dị, linh lực bị phong ấn đó tuôn ra ngày càng nhiều, những ký ức vụn vặt cũng lục đục thức tỉnh.
Một giọng nói như có như không xuất hiện trong đầu hắn.
Giọng nói đó là của hắn nhưng lại không xuất phát từ suy nghĩ của hắn, nó đang nói với hắn làm cách nào để tiêu diệt con quái vật trước mặt này.
- Hết chương -.