Trở Về - Phù Hoa

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Luân Hồi Sinh Tử ấn, chín lần luân hồi"

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

"Đại sư huynh, sư phụ ba tháng nay rồi chưa quay về, huynh nói xem có khi nào người xảy ra chuyện rồi không?" Tắc Tồn ngồi trên hành lang dài ở Thanh Trúc Lý, bắt chéo chân, lo lắng hỏi.

Chấp Đình đang thử bày trận pháp Bát Quái Ngọc Tâm ở khu đất trống trong rừng trúc, tính toán phương hướng, không trả lời câu hỏi của y.

Tắc Tồn thấy hắn không đáp bèn hô lớn hơn: "Đại sư huynh! Huynh nghe Tắc Tồn nói không? Sư phụ lâu quá không về huynh không lo lắng cho người hả?"

Tắc Dung cầm kiếm đi tới, vỗ đầu đệ đệ, "Đừng làm phiền đại sư huynh, bày trận rất tốn thần trí, không thể bị gián đoạn, đệ lại không học giảng giải của đại sư huynh về trận pháp rồi."

Tắc Tồn sờ sờ đầu rồi khoác tay ca ca, "Ca à, các huynh không lo lắng cho sư phụ sao?"

Tắc Dung: "Không cần phải lo lắng vô ích, rảnh quá chi bằng tu luyện đi, đợi khi nào đệ tu luyện có thành tựu rồi thì mới giúp được sư phụ, nếu không cuối cùng chỉ thấy bản thân lực bất tòng tâm mà thôi."

Tắc Tồn ngăn lời dạy bảo của ca ca lại: "Được rồi được rồi, huynh đừng nói nữa, đệ biết rồi, đệ cũng phấn đấu tu luyện không thua kém gì huynh mà, sao ngày nào huynh cũng hối thúc đệ tu luyện vậy, nói giống như đệ làm biếng không bằng.

Đệ đi tu luyện liền bây giờ đây, được chưa."

Tắc Tồn đi rồi, Tắc Dung nhíu mày, thấy đại sư huynh trong rừng trúc ngưng bày trận mới bước qua nói: "Đại sư huynh, lần này thật sự hơi kỳ lạ, nếu như bình thường sư phụ đi quá một tháng không về cũng sẽ truyền tin, nhưng bây giờ đã ba tháng trôi qua rồi mà chút tin tức cũng không có."

Chấp Đình nói: "Ta đã gieo quẻ mấy lần, chỉ biết là sư phụ không có nguy hiểm tới tính mạng.

Người chưa về có thể vì gặp phải chuyện nan giải nào đó hoặc rơi vào nơi nào khó thoát thân."

Tắc Dung: "Vậy chúng ta có cần xuống núi tìm sư phụ không?"

Chấp Đình gật đầu: "Ta cũng định như vậy, nhưng lần này một mình ta đi là được, tu vi của đệ và Tắc Tồn chưa đủ, yên tâm ở lại tu luyện đi, khi nào tìm thấy tung tích sư phụ ta sẽ truyền tin về.

Các đệ cũng đừng quá lo lắng."

Tắc Dung: "Đại sư huynh, huynh chú ý cẩn thận đấy."

Chấp Đình hiếm khi bước chân ra khỏi Doanh Châu tiên sơn, nếu so với người sư phụ thường xuyên ra ngoài của hắn thì như hai thái cực khác nhau.

Có lẽ một phần do tính cách mà nên, Chấp Đình trông có vẻ ôn hòa, thái độ với mọi người đều hiền hòa như nhau, song thật ra tính tình khá lạnh nhạt, rất khó giao thiệp sâu với hắn.

So với thế giới hỗn loạn ngoài kia hắn thích Thanh Trúc Lý yên tĩnh hơn.

Từ nhiều năm về trước Chấp Đình đã nhận ra, trong lòng hắn tiềm tàng một con quái vật đáng sợ, nó sẽ chiếm lĩnh thần trí, khống chế cảm xúc của hắn, khiến hắn rơi vào điên loạn cuồng tính.

Để áp chế ý thức tiềm tàng đó hắn phải ép mình tĩnh tâm thanh tu.

Còn Liên Hề Vi, tuy là một kiếm giả lạnh lùng, lúc nào cũng làm ra bộ mặt lạnh với người khác, làm việc gì cũng nóng nảy, nhưng thật ra nàng là người lương thiện và hay mềm lòng.

Người như nàng đã định sẽ phải nán lại thế gian.

Lần này xuống núi tìm người sư phụ đã mất tăm mất tích ba tháng trời, Chấp Đình chuẩn bị mọi thứ hết sức chu đáo, ai dè vừa xuống núi hắn gặp ngay một bóng người rất quen thuộc đang đứng bên một tảng đá lớn giữa biển người.

Bởi vì quá quen thuộc nên khi vừa trông thấy bóng người đó Chấp Đình định gọi "sư phụ" theo bản năng, nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy hình như không đúng lắm.

Rất là không đúng luôn.

Bóng lưng người đó cao tương đương với sư phụ, nhưng mà đôi vai dài lưng rộng ấy… sao giống của nam thế nhỉ.

Sau khi nhận ra người đó là một nam tử, Chấp Đình ngạc nhiên, tại sao lúc nãy mình có thể nhận người đó là sư phụ chứ.

Chấp Đình không dám quả quyết nên bèn đến gần quan sát cho rõ.

Lúc này, nam tử đó quay đầu lại, một gương mặt tuấn lãng vô song hiện ra.

Gương mặt đó giống Liên Hề Vi đến bảy phần, không giống ba phần còn lại là do khác biệt giới tính.

Chấp Đình im lặng một lát sau đó bình tĩnh hỏi: "Sư phụ, sao người biến thành nam tử rồi?"

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Chấp Đình chắc chắn người này là sư phụ chẳng sai đi đâu được.

Liên Hề Vi dưới hình hài nam tử bất ngờ nhìn thấy đồ nhi yêu dấu thì cũng rất ngỡ ngàng.

Nhưng bị lây nhiễm từ sự bình tĩnh của Chấp Đình nên nàng cũng thản nhiên đáp: "Chuyện này một lời khó nói hết… Sao con xuống núi vậy, con không xuống thì mấy ngày nữa ta cũng về rồi."

Chấp Đình đánh giá một lượt người sư phụ anh tuấn trước mặt, trong lòng cảm thấy vi diệu vô ngần.

"Sư phụ đi ba tháng không về là vì biến thành nam tử không dám về sao?"

"Không phải thế." Liên Hề Vi nói: "Bai tháng trước, vi sư vô tình đi vào một mật động, bị nhốt hết hai tháng, không lâu trước thoát ra được thì vội vã lên đường ngay, trên đường vi sư bỗng phát hiện mình trở thành nam, có lẽ có liên quan tới con dấu ta lấy được trong động này."

Nàng móc ra một con dấu màu ngọc bích.

Trông thấy con dấu, trong đầu Chấp Đình liền hiện ra mấy chữ "Luân Hồi Sinh Tử ấn".

Hắn không biết tại sao mình lại hiểu rõ rất nhiều thứ mà trước kia chưa bao giờ tiếp xúc cũng chưa bao giờ học qua.

Phần ký ức này đến từ người nào, hắn không biết, nhưng hắn biết truy tìm tận gốc ký ức này không phải chuyện tốt đối với hắn, thế nên hắn luôn luôn cất giấu nó kỹ càng không đụng đến.

Nhưng e rằng lần này hắn phải chủ động tìm hiểu rồi.

Bởi vì cái tên Luân Hồi Sinh Tử ấn này hắn chưa từng thấy ở những điển tịch khác.

"Chấp Đình?" Liên Hề Vi khua khua tay trước mặt đồ đệ, "Sao tự nhiên con thừ người ra vậy, hay là sư phụ dọa đến con rồi?"

Chấp Đình hoàn hồn, "Không có, sư phụ tuấn lãng thế này sao có thể dọa người khác chứ."

Liên Hề Vi che mặt: "Được rồi, đừng an ủi sư phụ nữa.

Trước đó sư phụ soi xuống nước còn thấy sợ nữa là, huống chi con."

Không hiểu vì sao khi nhìn thấy sư phụ thế này Chấp Đình lại muốn cười.

Hắn nén cười nói: "Vì bị bóng mình trong nước dọa nên sư phụ do dự không dám lên xuống sao? Cái này không phải chuyện lớn, sư phụ không cần chán nản thế đâu."

Liên Hề Vi bỏ tay xuống, "Phản ứng của con không bình thường, người ta gặp tình huống thế này đâu có bình tĩnh như con.

Hai sư đệ con mà thấy ta thế này chắc phải la ầm lên cho cả Doanh Châu tiên sơn biết luôn ấy chứ."

Chấp Đình cười cười: "Sư phụ có bao giờ sợ thứ gì đâu, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tin rằng sẽ khôi phục lại bình thường nhanh thôi.

Bây giờ chúng ta về Doanh Châu đi, Tắc Dung và Tắc Tồn rất lo cho sư phụ đấy."

Liên Hề Vi theo đồ đệ về Doanh Châu: "Chấp Đình, hình như con rất vui khi thấy sư phụ thành trò cười nhỉ?"

Chấp Đình cười ha ha nói: "Sao thế được ạ."

Liên Hề Vi nheo nheo mắt, sau đó đột ngột ôm ngang hông đồ đệ, vận linh lực bay nhanh về Doanh Châu, xuyên qua đại trận, đâm đầu tiến thẳng về Thanh Trúc Lý, tạo ra tiếng động ầm trời.

Chấp Đình nhìn khóm hoa mới trồng của mình tan nát trong cát bụi, hắn quay lại nói với sư phụ: "Chấp Đình sai rồi, sư phụ bớt giận."

Liên Hề Vi hừ khẽ, vỗ bụi trên áo rồi ngồi xuống tảng đá thường hay ngồi mọi khi.

Nghe tiếng động trên Thanh Trúc Lý, Tắc Dung và Tắc Tồn vội vã chạy qua, thấy một kiếm giả tuấn lãng ngồi trên đá, mặt lạnh lùng như sắp chém người nào lọt vào mắt hắn.

Tắc Tồn trừng mắt, há họng, "Á! Ngươi! Ngươi là! Ngươi là tên nào! Tại sao lại giống sư phụ ta đến vậy!"

Tắc Dung cũng ngạc nhiên không kém, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa kiếm giả xa lạ và đại sư huynh bên cạnh như muốn tìm câu trả lời từ Chấp Đình nhưng hắn chỉ túm tay áo nhìn hoa chết thảm dưới chân mình, không hề có ý định trả lời.

Liên Hề Vi nói: "Ta tên Liên Vô Cụ (), là huynh trưởng của sư phụ các ngươi."

() Vô Cụ là không sợ.

Tắc Tồn: "Sư phụ có huynh trưởng hồi nào vậy sao chúng ta không biết?" Y lẩm bẩm, xoa xoa cằm ra vẻ suy tư.

Còn Tắc Dung nghiêm túc dễ gạt tin ngay tức thì.

Hắn lễ phép chào: "Hóa ra là sư bá, đệ tử Tắc Dung tham kiến sư bá."

Tắc Tồn đột nhiên kéo áo Tắc Dung: "Ca ca ngốc, sao huynh dễ dụ vậy.

Sư bá nào ở đây, đây là sư phụ, sư phụ cố ý biến ra vậy để giỡn chơi với chúng ta đó."

Tắc Dung: "...?"

Tắc Tồn không thèm quan tâm ca ca đang nghĩ gì, y chạy qua chỗ Liên Hề Vi, khoác tay nàng, cười khì khì nói: "Sư phụ ngươi nói coi con đoán có đúng không? Cơ mà sao sư phụ biến được vậy, đến con cũng xém bị sư phụ gạt.

Sư phụ dạy con đi, lần sau con biến thành con gái đi hù dọa các sư tỷ sư muội."

Liên Hề Vi: "Đầu óc nhanh nhạy đấy, nhưng mà cái này là bí quyết độc môn của sư phụ, chỉ truyền cho đại đồ đệ thôi."

Tắc Tồn la lên: "Aaa sư phụ thiên vị!" Hắn làm nũng, tựa đầu lên ngực Liên Hề Vi.

Bên trên toàn là cơ bắp cường tráng.

"Woa ngực sư phụ trở nên rộng rãi ghê!"

Chấp Đình ho khan, "Tắc Dung Tắc Tồn, ta có chuyện muốn nói với sư phụ, các đệ về trước đi."

Chấp Đình: "Tắc Dung?"

Tắc Dung kinh ngạc mãi đến giờ mới hoàn hồn, hắn hoang mang lôi đệ đệ một mực đòi học bí thuật đi về.

"Sư phụ, chúng ta vào phòng nói chuyện."

Hai sư đồ vào trong phòng, Liên Hề Vi đặt con dấu ngọc bích lên bàn, "Lúc nãy khi lấy con dấu ra ta thấy biểu cảm của con hơi khác, chẳng lẽ con nhận ra nó?"

Chấp Đình nói: "Không giấu gì sư phụ, con biết con dấu này tên là Luân Hồi Sinh Tử ấn." Hắn khựng lại giây lát rồi nói tiếp: "Có lẽ từng có miêu tả trong ấn chương nào đó, không nhớ rõ lắm, để lát nữa con hồi tưởng lại xem, không chừng có thể nhớ ra chút gì đó."

Liên Hề Vi gật gật đầu, không truy hỏi, chỉ nói: "Ừ, còn một thứ cho con xem này, không chừng xem xong có thể nhớ ra đôi chút."

Chấp Đình: "Ồ? Là gì thế ạ?"

Liên Hề Vi bắt đầu cởi y phục.

Chấp Đình: "...!Sư phụ?"

Liên Hề Vi đã cởi áo ngoài ra, Chấp Đình vội quay mặt đi nhưng lại bị sư phụ ấn cằm xoay lại.

"Con tránh cái gì, bây giờ ta cũng là nam tử mà, nhìn ngực thôi có gì mà sợ." Liên Hề Vi chỉ một vị trí trên ngực mình: "Con xem này, sau khi cơ thể ta biến thành nam thì trên ngực xuất hiện một ấn ký hình đóa hoa thế này, ta cảm nhận được nó đang sinh trưởng không ngừng, mà dinh dưỡng để nuôi lớn nó chính là sinh mệnh của ta."

Chấp Đình sửng sốt, nghiêm túc đến gần quan sát hình hoa.

Hình hoa quỷ dị không giống bất cứ loài hoa nào tồn tại trong thực tế, song Chấp Đình cảm thấy như đã từng quen biết.

Tay hắn phất qua ấn ký hình hoa trên ngực, nhắm mắt lại, nói: "Luân Hồi Sinh Tử ấn, sau chín lần luân hồi, chết chắc không gì nghi ngờ."

"Sư phụ bị Luân Hồi Sinh Tử ấn ký sinh rồi, tiếp theo người sẽ trải qua chín lần biến hóa, mỗi lần sẽ biến thành hình dạng khác nhau, sau chín lần, sinh mệnh hao tổn mà chết."

- Hết chương -

NNPH lảm nhảm:

Sắp thi cuối kỳ rồi nên chắc t sẽ off khoảng thời gian ngắn.

Thi xong sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ để mau mau hoàn thành em này.

Hì hì..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio