"Sư phụ biến thành bướm bay mất rồi"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tần Biệt Liễu là nhị tiểu thư của Tần gia, tư chất tốt, tuổi còn trẻ mà tu vi cao cường, ngoài ra dung mạo động lòng người khiến biết bao kẻ theo đuổi.
Nhưng Tần Biệt Liễu chẳng nhìn trúng ai.
Nhằm trốn những kẻ theo đuổi đó, nàng ta bỏ nhà ra đi cho khuây khỏa, đến một vùng núi non hẻo lánh, men theo linh khí lưu động tìm đến một hồ nước.
Nhìn qua phía đó, Tần Biệt Liễu trông thấy một nam tử đang ngồi trên tảng đá bên bờ hồ.
Hắn buộc tóc cao, mấy sợi rơi ra trước trán thấm hơi nước trên hồ, một đôi mắt đen tuyền, ngón tay trắng trẻo thon dài, lúc múc nước hồ, vài giọt nước bắn lên người, xuất trần như không thuộc về thế gian này.
Tần Biệt Liễu ôm ngực nơi trái tim đang đập liên hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng nam tử bên hồ, không kiềm được lòng bước lên trước mấy bước.
Hỏi tên hắn, làm quen hắn! Tần Biệt Liễu nghĩ thế, đương lúc định mở miệng thì thấy mặt hồ vốn phẳng lặng trước mặt đối phương bỗng gợn sóng, một vật bự từ dưới ngoi lên.
Nhìn kỹ lại, Tần Biệt Liễu mới thấy rõ đó là một con heo vừa trắng vừa ú, trông có vẻ nấu lên rất ngon.
Chỗ này sao lại có heo nữa vậy?! Tại sao nam tử nho nhã tuyệt thế kia lại vui vẻ ôm con heo đó lên vậy! Hắn vác heo lên kìa! Hắn vén tay áo lau nước trên người con heo đó! Hắn chải lông cho nó!
Bước chân đang bước về trước của Tần Biệt Liễu lặng lẽ rút về.
Nàng ta nghĩ, những gì mắt thấy đều là ảo giác đánh lừa, không tồn tại, gì mà nam tử tuấn mỹ, gì mà heo, chả có cái nào tồn tại sất.
Làm gì có chuyện một mỹ nam tử đi ôm một con heo với nét mặt dịu dàng như thế.
Giả, tất cả đều là giả.
Có lẽ cảnh tượng này gây ra đả kích rất lớn với Tần Biệt Liễu.
Nhiều năm sau, nàng ta may mắn được diện kiến sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Chấp Đình thượng tiên trong truyền thuyết, lúc ấy trong đầu bỗng hiện ra khung cảnh ngày đó.
Chính là dáng vẻ vị Chấp Đình thượng tiên này vui vẻ ôm con heo ở bên hồ.
"Sư huynh, muội từng gặp Chấp Đình thượng tiên."
"Ồ, ở đâu?"
"Ở ven hồ nơi sơn mạch hội tụ ấy, ngài ấy ôm một con heo."
"Hahaha sư muội muội biết nói đùa quá đi."
Tần Biệt Liễu: Không, muội không có giỡn, sư huynh tin muội đi.
…
"Chấp Đình, mới nãy sau rừng cây bên kia có phải có người đứng không?"
Chấp Đình cúi đầu chải lông đuôi cho sư phụ, "Hẳn là vậy, không có ác ý, sư phụ không cần quan tâm đến người đó đâu."
"Ừa." Liên Hề Vi hơi sầu não nằm xuống tảng đá, móng chân khó khăn lắm mới với tới cằm, "Rốt cuộc khi nào mới bắt đầu lần biến đổi thứ năm vậy."
Chấp Đình nghe đàn ca mà biết chí khí bên trong, hắn hỏi: "Sư phụ đói rồi ư?"
() Chỉ nghe bề ngoài mà đã nắm được trọng tâm
Liên Hề Vi nhấn mạnh: "Phải, ta lại đói rồi."
Biến thành thứ gì thì dễ bị ảnh hưởng theo đó, sau khi biến thành heo, người vốn dĩ không thích ăn uống như Liên Hề Vi đột nhiên thấy rất đói, mà bên cạnh lại có một đứa đồ đệ "sư phụ nói cái gì cũng đúng, phải thỏa mãn mọi nguyện vọng của sư phụ".
Thế là trong vòng hai ngày ngắn ngủi, nàng thấy mình thành công biến thành một con heo mập hơn trước, lúc đi đường cảm thấy quá mệt.
"Haizz."
"Sư phụ đừng thở dài, đồ nhi ôm nổi thật mà.
Con đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho sư phụ.
Hôm nay chúng ta ăn gì đây nhỉ."
Đáng tiếc, chưa kịp đợi Chấp Đình chuẩn bị một bữa ngon miệng thì lần biến đổi thứ năm mà Liên Hề Vi tâm tâm niệm niệm bắt đầu.
Lần này, nàng biến thành một con bướm phượng đen.
Bỗng nhiên từ con heo nặng hơn ba trăm cân thành con bướm nhẹ gần như chẳng có trọng lượng, Liên Hề Vi thích ứng rất nhanh.
Sau khi vỗ cánh bay lên, nàng cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng lần này người không thể chấp nhận là Chấp Đình.
Từ khi nhìn thấy sư phụ biến thành bướm bay đi… à không, là bay vòng quanh mình, nụ cười trên mặt Chấp Đình đông cứng lại.
Liên Hề Vi phát giác điều không ổn, "Chấp Đình, hình như con không vui lắm thì phải?"
"Không có, sư phụ nghĩ nhiều rồi."
"Ta không có nghĩ nhiều, trông con đúng là có gì đó là lạ, chẳng lẽ nào con không thích bươm bướm?"
"..." Chấp Đình thở dài, "Được rồi, con nói thật với sư phụ, không biết vì sao con cảm thấy kháng cự lạ lùng với bướm.
Hễ bướm bay đến gần là toàn thân con nổi hết cả da gà."
Lần đầu tiên Liên Hề Vi nghe nói đồ đệ có chứng bệnh này, "Vậy à? Con giấu cũng giỏi quá đó, trước kia sư phụ không hề phát hiện ra." Liên Hề Vi bỗng nhớ lại lúc trước mình tìm cách xóa vết sẹo trên người Chấp Đình, đặc biệt tìm về một linh tuyền cho hắn ngâm, sau đó cả người toàn hương thơm, dụ đám bươm bướm lũ lượt kéo tới.
"...!Khoảng thời gian đó con thà đóng cửa không chịu ra ngoài, chả nhẽ không phải vì ghét bị người ta vây quanh mà vì sợ bươm bướm."
Chấp Đình không phản bác, chỉ cười khổ nói: "Khiến sư phụ chê cười rồi."
Liên Hề Vi cười thật, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một nhược điểm nho nhỏ của Chấp Đình rồi.
Đồ đệ quá hoàn hảo, biểu hiện quá tuyệt vời đáng khen ngợi nhưng có lúc cũng chẳng thú vị tí nào.
"Sư phụ."
"Cái gì?"
"Sư phụ phải đậu trên người con mới được sao?"
"Vi sư muốn xem xem con có nổi da gà thật không."
Bướm đen đậu lên mu bàn tay Chấp Đình, mở mắt trừng trừng nhìn da gà nổi lên trên cánh tay hắn.
"Hahaha, Chấp Đình ơi là Chấp Đình, nhược điểm bé nhỏ này của con nhất định phải cẩn thận đừng để kẻ thù biết đó, nếu không hắn chả cần phải làm gì, chỉ tìm thật nhiều bướm đến bay quanh con là đủ khiến con đầu hàng rồi."
"Sư phụ yên tâm, chuyện này ngoài con ra chỉ có sư phụ biết thôi." Huống chi nếu thật sự đến lúc đó, một ngọn lửa, đốt sạch đám bướm, sao có thể làm khó được hắn.
Chỉ có con trước mắt đây mới khiến hắn khổ não thôi.
Liên Hề Vi bay đi, đậu lên một đóa hoa bên cạnh, không cố ý chọc ghẹo đồ đệ nữa.
"Được rồi, vi sư không tới gần con là được chứ gì."
Chấp Đình cười nhìn nàng rồi hành lễ, "Đa tạ sư phụ thương tình."
Dứt lời, hắn ngắt nhánh hoa Liên Hề Vi đang đậu, "Sư phụ chứ đậu ở đó, để con cầm hoa được không?"
So với mỹ nam tử ôm heo thì mỹ nam tử cầm hoa động lòng người hơn biết là bao nhiêu.
Vì thế, lúc Chấp Đình và Liên Hề Vi ngang qua tiên phường nơi nhiều tu sĩ tụ tập, tự dưng có nhiều hoa đào tới cản đường.
Đối với chuyện tình cảm của Chấp Đình, Liên Hề Vi chưa bao giờ hỏi, cũng chẳng nhớ ra mà hỏi.
Dù sao đi chăng nữa, nàng là người chuyên tâm tu kiếm đạo đi vân du khắp nơi nên theo lẽ đương nhiên cũng cho rằng đồ đệ là người không hiểu phong nguyệt.
Liên Hề Vi có rất nhiều người theo đuổi, phần lớn tên bọn họ nàng còn chả nhớ.
Thứ có thể khiến nàng ghi nhớ, một là kiếm pháp được nàng công nhận, hai là mấy kẻ phiền phức lắm chuyện khiến nàng không thể không nhớ.
Tóm lại, nhiều lúc Liên Hề Vi vẫn tự ngậm đắng nuốt cay.
Liên Hề Vi nghĩ đồ đệ cũng như mình, đều không biết ứng phó những chuyện này.
Ai ngờ nhân dịp này Liên Hề Vi được chứng kiến sự lợi hại của đồ đệ.
Bất kể là nữ tử thuộc dạng nào nhìn trúng hắn, muốn tới gần nói chuyện với hắn, đồ nhi đều khiến các nàng ấy chết tâm ra về trong vòng mười câu nói.
Dáng vẻ nhẹ nhàng phất tay áo đuổi những bông hoa đào cản đường kia đi thật khiến Liên Hề Vi phải líu lưỡi.
Lúc bọn họ ở riêng với nhau, Liên Hề Vi khiêm nhường thỉnh giáo bí quyết của đồ đệ, định áp dụng cho mình, đuổi đám người theo đuổi vô cùng tận kia đi.
Nghe câu hỏi của sư phụ, Chấp Đình ngẫm nghĩ giây lát, nói: "Thật ra bí quyết trong đó chỉ là nhìn nét mặt nghe lời nói mà thôi.
Nữ tử đầu tiên nói chuyện với con, ánh mắt nàng ta vô tình lướt qua eo con, từ nét vẽ Doanh Châu tiên sơn trên đai lưng nhận ra thân phận đệ tử Doanh Châu của con.
Có thể thấy thứ nàng ta quan tâm là thân phận của con, chỉ cần con ám chỉ với nàng ta con chỉ là một tán tu chẳng có gì cả thì nàng ta mới mất hứng không dây dưa nữa."
"Nữ tử thứ hai, lúc nói chuyện cứ nhìn mặt con, hiển nhiên là nhìn trúng dung mạo của con, nên con chỉ cần làm nàng ta tưởng rằng dung mạo hiện tại của con là nhân tạo, không thể duy trì được lâu, nàng ta tự nhiên cũng sẽ mất hứng, tiếc nuối rời đi."
"Còn nữ tử thứ ba, nhìn phục sức, cách ăn mặc trang điểm và khí thế có thể thấy là một nữ tử độc lập mạnh mẽ, dứt khoát, không thích bị người khác phản bác.
Chỉ cần con cố biểu hiện thế mạnh và tự cao của mình, không tán đồng với lời nói của nàng ta nhưng không thể chỉ ra điểm khiến nàng ta tin phục, từ đó sẽ làm nàng ta thấy chán ghét thôi."
"Nữ tử thứ tư là đệ tử của Bích Hải Hồ, dù nàng ta có ý che giấu nhưng con vẫn nhìn ra từ vũ khí nàng ta sử dụng.
Lúc nói chuyện con thẳng thừng nói lời không hay về Bích Hải Hồ, tất nhiên nàng ta sẽ tức giận bỏ đi."
"Nữ tử thứ năm hơi khó nhằn, những cách trước đó không có tác dụng với nàng ta.
Tuy nhiên, nàng ta không phải tu sĩ chính đạo, trên người có tà khí quỷ dị.
Con tiết lộ thân phận thật, cuối cùng còn mượn chút uy danh của sư phụ, nàng ta nghe xong tự biết khó mà lui."
Tuy đồ nhi nói nghe rất đơn giản nhưng với tư cách là khán giả, Liên Hề Vi phục sát đất trước kỹ xảo ăn nói của đồ đệ.
Hắn gặp người nào cũng nói được, không có tí cảm giác mâu thuẫn.
"Chắc ta không học được rồi, mệt quá, chi bằng trực tiếp đánh rồi nói tiếp."
Chấp Đình: "Thật ra có những lúc chỉ cần tướng mạo không vừa ý người khác là sẽ tránh được rất nhiều rắc rối."
Liên Hề Vi cảm thấy hắn nói rất đúng, "Sau này ta hành tẩu bên ngoài phải vẽ mười mấy vết sẹo trên mặt mới được."
Chấp Đình nói: "Tiếc là sư phụ nổi tiếng quá, đi đến đâu cũng bị nhận ra, chỉ với một thanh Hi Vi kiếm đã đủ bại lộ thân phận của người rồi, vẽ thêm sẹo trên mặt chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, giấu đầu hở đuôi, không có tác dụng."
Liên Hề Vi: "Nếu vậy, hình dáng bây giờ của ta là bình yên hiếm có rồi.
Ta nên tận hưởng cho tốt những ngày tháng không ai làm phiền này mới phải."
Chấp Đình: "Con cũng nên trân trọng khoảng thời gian được đồng hành cùng sư phụ hiếm có này."
Liên Hề Vi bay khỏi cành hoa, đậu lên vai Chấp Đình.
Bước chân Chấp Đình khựng lại.
Liên Hề Vi bay đi, Chấp Đình nhẹ nhõm cả người.
Liên Hề Vi lại đáp xuống.
Chấp Đình sờ lớp da gà da vịt nổi lên trên tay, dở khóc dở cười: "Sư phụ… làm vậy rất thú vị sao?"
"Mỗi lần biến đổi chỉ có mấy ngày, không chơi nhiều chút thì sau này không còn cơ hội chơi nữa." Người làm sư phụ thẳng thắn đáp.
Người làm đồ nhi còn làm gì được, đương nhiên phải tha thứ cho nàng thôi, sau đó mỉm cười nói: "Sư phụ chơi vui là được."
- Hết chương -
NNPH lảm nhảm:
Ồ, biết bộ mặt xấu xí đầy sẹo của Thập Nhị Nương lấy ý tưởng từ đâu rồi chứ??.