Mẹ Triệu cuối cùng cũng chơi đủ muốn về rồi, Nhĩ Nhĩ trêu chọc bà mẹ của mình, như nhà người khác thì đều là mẹ lo con ngoài kia ra sao, nhà hai người lại ngược lại. Đặt điện thoại xuống, Nhĩ Nhĩ chợt nhận ra cô vẫn chưa nói với me mình chuyện có người trong nhà, nghĩ lại không chừng đến lúc mẹ về nhà thì Khang Thành cũng đã chuyển đi rồi, Nhĩ Nhĩ cũng yên tâm chuyện này.
Chỉ là, Nhĩ Nhĩ không đợi được nữa.
Một ngày nghỉ nào đó, Khang Thành hiếm khi ở nhà, anh ở phòng khách, châm trà đọc sách, Nhĩ Nhĩ đang giặt quần áo của mình ngoài ban công. Điện thoại Nhĩ Nhĩ đặt trên bàn vang lên.
“Số lạ thì cúp máy hộ tôi với.” Tiếng Nhĩ Nhĩ truyền vào từ ngoài ban công.
Khang Thành thấy là số lạ, cúp máy, sau đó điện thoại lại kêu lên dồn dập.
“Nghe hộ tôi với, chắc là chuyển phát nhanh ấy?”
Khang Thành nghe máy.
Nhĩ Nhĩ phơi nắng trên ban công, quay người lại liền thấy Khang Thành đứng ngay phía sau.
“Anh dọa tôi sợ chết mất!”
Khang Thành giữ lấy vai của cô, nhìn cô.
“Trên đường đến sân bay mẹ em gặp tai nạn xe, bị thương nặng đang ở bệnh viện. Thu dọn qua đi, rồi đi ngay!”
Chân Nhĩ Nhĩ mềm nhũn, may là Khang Thành giữ cô.
“Anh nói gì?” Cô không dám tin nhìn anh.
“Không còn thời gian nữa đâu, em nói tôi biết số hộ chiếu, tôi tra chuyến bay, chập tối có một chuyến.”
Đầu Nhĩ Nhĩ trống rỗng.
“Triệu Nhĩ Nhĩ!” Khang Thành cúi đầu xuống gần mặt cô, “Nói tôi biết, em nhìn thấy gì!”
Nhĩ Nhĩ hoảng hốt, “Anh!” Trước mặt cô đều là anh.
“Được rồi!” Khang Thành lùi lại phía sau, buông tay đang nắm bả vai của cô xuống, ôm vào lòng rồi vỗ vỗ lưng cô, “Có tôi ở đây rồi, nhé?”
“Ừm.” Khóe mắt Nhĩ Nhĩ đã ướt, đáp lại cái ôm của anh.
Không ai có lòng dạ mà tính toán, nhưng đây là cái ôm đầu tiên của họ.
Chờ máy bay ở sân bay, Nhĩ Nhĩ xem Wechat, nói chuyện phiếm với mẹ, đều là ảnh chụp mẹ gửi đến. Gửi ảnh rồi lại gửi địa điểm, rất có phong cách của người lớn, Nhĩ Nhĩ xem, vừa cười vừa khóc, Khang Thành không nói gì, trực tiếp đặt vào tay cô cái khăn.
“Cha tôi cũng mất vì tai nạn xe.”
“Dì sẽ không sao đâu.” Khang Thành lặng nhìn cô, lại xoa xoa đầu cô.
“Ừm.” Nhĩ Nhĩ gật đầu, dùng tay che mắt, không muốn để anh nhìn thấy đôi mắt mình.
Cuối cùng Nhĩ Nhĩ cũng đã đến thành phố xinh đẹp này, giống như mẹ chụp, bầu trời xanh trong, hoa nở rực rỡ, thế nhưng cô lại nhìn thấy một thân thể lạnh lẽo, mọi thứ đều xám xịt.
Đời người làm gì có nhiều kỳ tích như vậy.
Mẹ, mẹ chẳng phải nói mẹ về rồi mà? Nhưng sao mẹ lại đi mất rồi?
Nơi này đẹp như vậy, chỉ là mẹ lại chẳng thể ở đây mãi được!
Căn phòng này lạnh quá, mẹ ơi, mẹ có thấy lạnh không?
Nhĩ Nhĩ nói rất ít, lặng lẽ đưa mẹ về nhà.
“Về nhà ấy! Tất thảy đều sẽ tốt thôi.”
Những chuyện vụn vặt, đều do Khang Thành xử lí, Nhĩ Nhĩ chỉ cần đưa ý kiến là được rồi, có lẽ cô ấy cũng không biết mình đã nói gì, làm gì.
Về quê, Nhĩ Nhĩ không chôn cha mẹ chung một chỗ, cô nghĩ mẹ chắc chắn sẽ đồng ý với cô, lúc còn sống không ở bên nhau, người đã mất rồi không cần dây dưa nữa thì hơn. Cũng giống lần đó, Nhĩ Nhĩ để Khang Thành chờ cô dưới chân núi. Cô ngồi trước bia mộ mẹ hồi lâu, không nói gì, sau đó đứng dậy sờ sờ bia mộ, rồi xoay người đi. Lại đến mộ của cha, thời gian đã lâu, hơi hoang vu, cô quét tước qua một chút, cuối cùng cũng phủi phủi bia mộ.
Cô xuống chân núi, lúc sắp đến nơi, quay đầu nhìn lên núi.
Toàn bộ đều yên tĩnh đến vậy.
Cuối cùng, Nhĩ Nhĩ thấy Khang Thành, cô cười với anh, nhưng cơ thể cô đã nhũn rồi.
Cô quá mệt rồi.
Nhĩ Nhĩ ngã bệnh, cả người đã cạn kiệt sức lực, mấy hôm nãy đã đỡ, ngồi trên sofa lật sách, ngẩng đầu nhìn Khang Thành đang gõ máy, anh đã chăm sóc cô nửa tháng rồi.
“Mai anh về trường đi!”
“Chờ em khỏe hẳn thì tôi đi.” Anh vẫn tiếp tục đánh chữ.
“Trường học bên ấy vẫn giục anh mãi chứ?” Nhĩ Nhĩ nhìn xuống, điện thoại của anh lại kêu.
Khang Thành nhìn cô không nói gì, nghe điện thoại, Nhĩ Nhĩ trước nay không hiểu nổi thuật ngữ chuyên ngành. Nghe một hồi, cô liền ngủ thiếp đi trên sofa.
Ngắt điện thoại, Khang Thành đứng dậy, kéo chăn của Nhĩ Nhĩ lên. Ngồi xổm xuống, ngắm khuôn mặt của cô. Nhìn chỗ nào cũng là xanh xao gầy guộc, môi tái nhợt, anh nâng tay, vén vén hai bên tóc ra ngoài, Nhĩ Nhĩ đột nhiên tỉnh lại. Cô chớp mắt mấy cái, lại chớp chớp, “Anh…”
Khang Thành thuận tay xoa sau đầu cô, chậm rãi tiến gần, tưởng chừng muốn chạm đến môi cô. Lúc này, điện thoại của Nhĩ Nhĩ vang lên.
Hai người đều đứng hình.
Khang Thành tiến lại gần, một cái hôn phớt qua trên môi của cô. Chạm nhẹ một chút rồi lùi lại ngay. Sau đó tay dài duỗi ra lấy điện thoại đưa cô.
Nhĩ Nhĩ lập tức ngồi thẳng, tay phải vô ý thức nhận lấy điện thoại, tay trái ngây ngốc sờ sờ miệng.
“Đồ ngốc!” Khang Thành ký đầu cô. “Nghe điện trước đi.”
“Ừm!” Nhĩ Nhĩ cúi đầu nhìn, là Khương Tố Lạp đã lâu chưa liên hệ.
Lúc Khương Tố Lạp đến, Khang Thành giữ Nhĩ Nhĩ không cho cô đứng dậy, “Em còn chưa khỏe!” Tự mình đi mở cửa, Khương Tố Lạp ngó vào trong, chạy nhanh đến trước mặt Nhĩ Nhĩ, ôm lấy cô.
“Hai người cứ nói chuyện nhé!” Khang Thành cầm máy tính về phòng, để lại không gian cho hai người.
“Cậu gầy thế!”
“Cậu đen thế!”
Hai người đồng thời lên tiếng, Nhĩ Nhĩ nhìn Khương Tố Lạp, mặc dù ngoài đen hơn ra thì không thay đổi gì nhiều, nhưng cô dù sao vẫn nói không phải cảm giác này, giống như trở nên, ờm, hơi thục nữ.
Khương Tố Lạp nhìn Nhĩ Nhĩ, người gầy mất một vòng.
“Dì Triệu dì ấy…”
“Cậu nói xem mẹ mình như vậy thì có tính là được giải thoát không?” Nhĩ Nhĩ mệt mỏi cười.
“Nhĩ Nhĩ…” Khương Tố Lạp ôm lấy cô.
“Bà ấy, bà ấy vất vả lắm mới được sống vui vẻ…”
“Sau này sẽ tốt thôi, Nhĩ Nhĩ, sẽ có người thay hai người họ yêu cậu.”
“Mình không sao!” Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu, lấy tay lau lau mũi, “Thấy cậu đến rồi mình rất vui!”
Khương Tố Lạp xoa xoa tay Nhĩ Nhĩ, ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao thế?” Nhĩ Nhĩ cảm thấy cô ấy có điều muốn nói.
“Mình từ chức rồi!” Khương Tố Lạp nói.
“Từ chức á?” Nhĩ Nhĩ không thể ngờ đến nhìn cô ấy, “Cậu yêu nghề này bao nhiêu mà, vậy lại từ chức! Vì sao?”
“Mình muốn đến thành phố phía Nam.”
“Không phải cậu đến đấy tìm cảm hứng thôi à? Sao lại muốn ở lại đó?”
“Nhĩ Nhĩ.” Khương Tố Lạp nắm tay Nhĩ Nhĩ, trên mặt là nụ cười tươi rói chưa từng thấy, “Mình có yêu một người, mình muốn ở bên anh ấy.”
“Ai? Tên gì? Làm gì? Anh ta có đối xử tốt với cậu không? Cậu xác định rồi à?” Nhĩ Nhĩ hỏi liên tục.
“Sau này mình nhất định sẽ đưa anh ấy đến gặp cậu.”
“Nên là, cậu cứ như vậy mà bỏ hết tất cả ở đây chỉ vì yêu đương với anh ta?”
“Đúng vậy, Nhĩ Nhĩ, mình rất yêu anh ấy.” Khi nói lời này, cả người Khương Tố Lạp như phát sáng.
“Thế cậu muốn mình nói gì? Chúc phúc cậu à? Thật sự là mình không nói nổi, người muốn dẫn cậu đi mình gặp còn chưa được gặp, giờ cậu lại nói cậu muốn đến thành phố phía Nam?”
“Là mình muốn theo anh ấy, Nhĩ Nhĩ à.” Khương Tố Lạp kiên định nói.
Nhĩ Nhĩ kích động đứng bật dậy, “Khương Tố Lạp, cậu điên rồi!?”
“Mình không hề, mình rất tỉnh táo, bình tĩnh đi, mình biết mình đang làm gì mà.”
“Cậu…”
“Nhĩ Nhĩ!” Khang Thành từ trong phòng đi ra, “Ai cũng có lựa chọn riêng của mình.”
“Nhưng mà…”
“Nhĩ Nhĩ, chúng ta đều sẽ ổn thôi.” Khương Tố Lạp rưng rưng nhìn cô, nói xong thì điện thoại reo lên, cô ấy không nhìn, cúp máy. “Nhĩ Nhĩ, mình phải đi rồi.”
“Hóa ra hôm nay cậu đến đây chỉ để nói lời tạm biệt thôi hả!” Nhĩ Nhĩ lau nước mắt, quay người không nhìn cô ấy nữa. “Cậu đi đi!”
Khang Thành ôm Nhĩ Nhĩ vào lòng, gật đầu ra hiệu với Khương Tố Lạp, Khương Tố Lạp cũng hơi gật đầu.
“Nhĩ Nhĩ, tạm biệt!”
Đóng cửa, Khang Thành cúi đầu nhìn Nhĩ Nhĩ, “Cô ấy đi rồi.”
“Đi hết rồi!” Nhĩ Nhĩ lùi về sau, ngồi trên sofa, tiện tay lấy một cuốn sách lật ra, là sách của Khang Thành, lại gập bụp lại, buồn bực cầm sách của mình lên.
Khang Thành quay về phòng mình. Nhĩ Nhĩ cáu kỉnh quăng sách của mình đi. “Đi! Đi! Đi hết đi!”
Rất nhanh sau đó anh cầm máy tính ra, mở lên, bấm bấm rồi đặt máy tính trước mặt Nhĩ Nhĩ.
“Gì đây?” Nhĩ Nhĩ thấy video trên máy tính, một đám nhóc chơi đùa.
“Bạn học cấp của tôi là hiệu trưởng của trường này, bọn họ đang rất thiếu giáo viên.”
Cô xem video, nhìn bọn nhóc tươi cười, không nói gì.
“Nhĩ Nhĩ, tôi thích em!” Khang Thành nhìn máy tính, cuối cùng đã nói ra lời rất muốn nói.
Nhĩ Nhĩ không quay đầu, cũng nhìn máy tính, hai tay chụm lại.
Một bàn tay Khang Thành đặt trên tay cô. Ấm nóng.
“Thế nhưng, em đã thử tìm thấy chính mình chưa? Tôi quan tâm đến quá khứ của em, nhưng không phải quan tâm chuyện em đã gặp được ai, mà là quan tâm xem em đã từng sống thật chưa, sống vì bản thân, sống như thế ấy.”
“Tôi không biết.” Cô bối rối.
“Vậy thì tìm.” Khang Thành đặt tay còn lại lên.
Một số người, truân chuyên cả một đời, cũng không biết được, “tôi” ở nơi nào.