“Nhĩ Nhĩ? Nhĩ Nhĩ?” Có người gọi cô, giọng nói rất quen thuộc, Nhĩ Nhĩ động đậy tượng trưng, lại thấy có người nọ đang đập đập cô, cô cáu bẩn mở to mắt nhìn, là mẹ.
“Mẹ!!” Nhĩ Nhĩ sợ hãi ngồi bật dậy, nhìn bốn phía xung quanh, ở căn nhà cũ.
“Rời giường, nhanh!” Mẹ Triệu cũng mất kiên nhẫn, “Mày xem xem, mấy giờ rồi vẫn còn nằm trên giường, muộn học rồi kìa!” Nói xong còn ném đồng phục lên giường, là đồng phục cấp ba.
Nhĩ Nhĩ đột nhiên bổ nhào vào lòng mẹ.
Mẹ Triệu sợ ngây người, “Sao thế? Con ngoan, có chuyện gì à? Gặp ác mộng à con?”
Nhĩ Nhĩ lắc đầu, chính cô cũng không rõ sao lại như vậy.
Mãi đến lúc ăn sáng, Nhĩ Nhĩ vẫn cứ ngây ra đó.
“Ăn cơm mà ngây ngẩn cái gì đấy?” Mẹ Triệu xoa đầu cô.
“Vâng ạ!” Nhĩ Nhĩ miệng đáp, mắt nhìn mẹ ngồi đối diện, chợt buông đũa, chạy tới ôm mẹ, không nói lời nào.
“Lại sao thế?”
Con rất nhớ mẹ. Nhưng mà, cô không thể nói được. Nhĩ Nhĩ lắc đầu, “Không ạ, chỉ là muốn ôm mẹ thôi!”
Mẹ Triệu ghét bỏ nhìn cô, “Thôi được rồi! Ăn nhanh còn đi học!”
Nhĩ Nhĩ đeo cặp, trước khi đi còn cười hì hì nói: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ đẹp quá!”
Mẹ Triệu cúi đầu nhìn bộ quần áo chẳng khác mọi ngày, lại ngẩng đầu nhìn Nhĩ Nhĩ đã chạy đi xa, nghi hoặc nghĩ, con bé này hôm nay sao thế nhỉ. Lúc quay người về nhà, bà lại vui vẻ ngân nga vài câu hát.
Vẫn là con đường ngô đồng quen thuộc, lá cây đang nâng những giọt nắng, rồi lại trút xuống nền đất, Nhĩ Nhĩ vừa đạp xe, vừa theo thói quen xòe bàn tay để ánh mặt trời rơi xuống tay mình.
“Ngây ngô gì thế?” Bả vai bị vỗ mạnh, Nhĩ Nhĩ quay đầu, là Khương Tố Lạp đang mặc đồng phục, là Khương Tố Lạp sức sống thanh xuân tràn trề trong ký ức của cô.
Khương Tố Lạp thấy Nhĩ Nhĩ vẫn không nói gì, “Sao đấy? Muộn rồi!”
“Á, đi thôi!” Nhĩ Nhĩ nén nước mắt, gật gật đầu.
“Ơ kìa? Là Chu Kính Vân với Lạc Nhạn kìa!!” Khương Tố Lạp hét lớn, “Nhanh chút nào! Nhĩ Nhĩ, nhanh lên! Mau! Chúng ta vượt bọn họ, để bọn họ thấy tốc độ của chúng ta!!” Nói xong cô ấy đã vội vàng leo lên xe và đạp.
Nhĩ Nhĩ nhìn phía trước, là bóng dáng của Chu Kính Vân và Trần Ngư, là thiếu niên bừng bừng sức trẻ.
Bản thân cũng bất giác leo lên xe. Đúng lúc này con đường ngô đồng dần hóa hư vô, Nhĩ Nhĩ giật mình nhìn mọi thứ, cả người không thể cử động được, sau đó cảnh tượng đổi thành con đường bên hồ cạnh thư viện đại học.
“Nhĩ Nhĩ, sao cậu chậm thế!” Tịch Hữu Dương đạp xe như gió phía trước, “Là cậu muốn đua mà?”
“Nhĩ Nhĩ, cậu nhanh lên đi! Vượt qua Tịch Hữu DƯơng!” Nhĩ Nhĩ nhìn phía sau, thấy Đường Tử San, n Hàm cùng Cố Nhan chẳng mấy khi gặp. Đường Tử San cứ mãi hò hét với cô.
“Đến đây, đến đây!” Nhĩ Nhĩ phản ứng lại, đạp bạt mạng.
Tịch Hữu Dương thấy Nhĩ Nhĩ cố gắng như vậy thì lại lén giảm tốc độ, Nhĩ Nhĩ không dễ gì mà đuổi lên được, chạy đến cuối đường trước Tịch Hữu Dương.
“Cậu thắng rồi!” Tịch Hữu Dương chống chân, qua xe đạp xoa đầu cô.
Cách lớp tóc, cô có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của Tịch Hữu Dương.
“Sao thế?” Tịch Hữu Dương ngờ ngợ cúi đầu nhìn cô.
Ba người kia chạy lên, Đường Tử San ghẹo: “Cậu ấy ý à, chắc chắn là vui đến ngớ người rồi!”
Nhĩ Nhĩ cười, đang muốn đáp lời, cảnh tượng lại đột nhiên thay đổi. Hồ nước, con đường, người, lại tan biến mất. Một khoảng trời băng tuyết, bông tuyết rơi dừng lại trên mặt, lanh buốt.
Cô đứng trên nền tuyết, ngay phía trước, một dáng người đàn ông cao cao đưa lưng lại, đứng cạnh xe phủi phủi gì đó. Cô biết anh là ai.
Nhĩ Nhĩ vội bước lên phía trước, dấu chân in sâu trong nền tuyết. Người đàn ông quay người, buông máy ảnh xuống, cười với cô.
“Khang Thành!” Cô gọi tên anh.
Bỗng, tối đen như mực, tất thảy lại hỗn độn.
“Nhĩ Nhĩ? Nhĩ Nhĩ?” Có người vỗ cô.
“Khang Thành, Khang Thành!” Nhĩ Nhĩ vô thức kêu tên anh, hai tay khua khoắng lộn xộn.
“Anh đây, Nhĩ Nhĩ, anh đây!” Khang Thành vỗ về, cầm lấy tay cô.
“Khang Thành!!” Nhĩ Nhĩ mở to mắt, hơi chói, lại chớp chớp. Trần nhà trắng xóa, còn có khuôn mặt được phóng đại của người đàn ông.
“Em tỉnh rồi?!” Cô có thể cảm nhận được dòng cảm xúc vui sướng của anh.
“Ban nãy em mơ!” Giọng nói Nhĩ Nhĩ vẫn rất yếu ớt.
Khang Thành vân vê mái tóc của cô, khẽ đùa đáp lời cô: “Trong mơ chắc chắn có anh, em gọi lớn thế, phòng bên cạnh còn nghe được.”
Nhĩ Nhĩ muốn cười, lại nhớ tới cảnh tượng đêm hôm đó, lại vừa muốn học. “Hôm ấy anh không nghe điện thoại em.”
Khang Thành cười khổ, “Tin anh đi, đây là chuyện anh không muốn nhớ lại nhất.”
“Anh nghĩ xem… nên phạt như nào…” Nói nhiều, cô vẫn hơi mệt.
“Em phạt như nào cũng được, anh đều nhận hết!” Khang Thành nghe lời. Còn câu chưa nói ra, chỉ cần em còn sống là tốt rồi. “Có đói không? Anh đi lấy cháo cho em.”
“Nghĩ ra rồi… phải… phải phạt anh nấu cơm ba năm.”
“Cả đời luôn, được không?” Khang Thành cúi đầu hôn lên môi cô.
Nhĩ Nhĩ chậm rãi gật đầu, “Được…”
Hai người đang đắm chìm trong sự vui sướng cùng với ấm áp được tái sinh, lúc này cửa phòng bị mở ra, một người đột nhiên xông vào.
“Nhĩ Nhĩ!?”
Nhĩ Nhĩ vừa nhìn thấy, vậy mà lại là Tịch Hữu Dương. Anh ta dường như là vội tới, tóc bù xù, trên mặt còn râu lún phún chưa cạo. Khang Thành cũng nhận ra người trước mặt là ai, anh nhìn Nhĩ Nhĩ một cái. “Hai người cứ nói chuyện trước, tôi anh đi mua chút đồ ăn cho em.”
Khang Thành đứng dậy, Nhĩ Nhĩ vội giữ chặt tay anh. Tịch Hữu Dương bình tĩnh nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
“Anh sẽ về nhanh thôi, nha?” Khang Thành nhìn cô.
Nhĩ Nhĩ buông tay ra.
Khang Thành gật đầu chào hỏi với Tịch Hữu Dương, bước ra cửa.
Tịch Hữu Dương ngồi xuống, nhìn những vết thương trên mặt, trên tay chân Nhĩ Nhĩ, muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói như nào.
“Sao anh tới đây?” Nhĩ Nhĩ vẫn là người hỏi trước.
Tịch Hữu Dương giơ điện thoại trong tay lên, “Khương Tố Lạp cho lắng cho em, gọi điện thoại cho anh. Cũng rạng sáng rồi, anh nghĩ cô ấy chắc chắn có chuyện gì gấp, té ra lại là chuyện của em, hiện tại cô ấy không thể đến đây thăm em được, cũng không có, ờm, phương thức liên hệ của Khang Thành, gọi điện cho đàn anh cô ấy thì vẫn đang ở nước ngoài, sau đó, ờm… đàn anh của cô ấy gọi cho Khang Thành nhưng không được, cô ấy nghĩ không có ai liền nhờ anh đến đây.” Nói xong anh ta còn làm bộ thoải mái đùa, “May là em chưa kéo anh vào danh sách đen, không thì chắc anh cũng chẳng tìm được vị trí trong vòng bạn bè của em.” Anh ta không nói chuyện lái xe suốt đêm, dọc đường vừa lái xe vừa nhờ vả mọi người tìm kiếm tăm tích của cô cho cô biết, cô cũng không cần phải biết.
Nhĩ Nhĩ hiểu được, có lẽ là gọi Tống Chí, cậu ta mới đi trao đổi gần đây, cô đã từng nghe Khang Thành nhắc đến.
“Luẩn quẩn một vòng, thật sự thì, tôi lại không sao, phiền anh rồi…”
“Nhĩ Nhĩ!” Tịch Hữu Dương ngắt lời cô, nghiêm túc nói: “Nếu Khương Tố Lạp không nói thì anh cũng không biết, em thiếu chút nữa đã…”
“Giờ… chẳng phải không sao rồi đấy à?” Nhĩ Nhĩ mạnh mẽ nói với anh ta. “Anh chụp cho tôi cái ảnh gửi cho cậu ấy, bảo cậu ấy không phải lo…”
Dường như cảm thấy Nhĩ Nhĩ chẳng có tâm trạng, Tịch Hữu Dương lấy điện thoại ra, Nhĩ Nhĩ lấy tinh thần cười tươi với máy ảnh.
“Đã xong, nhiệm vụ của Đại tiểu thư Khương đã được hoàn thành!” Tịch Hữu Dương cường điệu thở dài một hơi.
“Anh về đi, tôi thật sự không sao.” Nhĩ Nhĩ không muốn làm phiền người khác.
“Em nghỉ đi, chờ em ngủ thì anh đi…” Tịch Hữu Dương dém chăn cô lên nói.
Nhĩ Nhĩ nhắm mawtsm nghĩ rồi lại mở ra, nhìn Tịch Hữu Dương, “Ban nãy tôi ngủ, mơ thấy anh.”
“Hiếm nhỉ, mơ gì về anh thế?” Tịch Hữu Dương đùa.
“Thời đại học, chúng ta đua xe đạp.”
“Vậy chắc là em thắng rồi!”
“Vì sao?” Nhĩ Nhĩ nghiêng đầu.
Tịch Hữu Dương im lặng.
Nhĩ Nhĩ bỗng hiểu được, quan hệ như vậy thời đại học, thật ra cũng bình thường.
Tịch Hữu Dương không muốn để cô nói thêm nữa, “Em nhắm mắt ngủ đi, anh đợi chút rồi đi.”
“Ừ.”
Lát sau.
Tịch Hữu Dương khẽ nói: “Anh gần đây, quen được một cô gái tốt lắm, anh muốn ở chung vài tháng, nếu không có vấn đề gì thì sẽ kết hôn.”
“Những sinh nhật sau này của em, anh sẽ không tặng quà nữa, sợ vợ anh để trong lòng.”
“Khi trước, em nói, nếu có con, sẽ đặt tên là Niệm Niệm, nay anh nói ở đây, anh rất thích cái tên này, em không thể dùng lại rồi.”
Đó là khoảng thời gian không lâu sau khi họ kết hôn, có một hôm nói về chuyện đặt tên con, Tịch Hữu Dương nói, dù nam hay nữ đều đặt là Niệm Niệm hết, Nhĩ Nhĩ nhạo nói rằng mình đã thảo luận với Khương Tố Lạp, cái tên này chỉ là nói cho anh nghe trước thôi, Tịch Hữu Dương nào quan tâm đến cái gì mà quyền tác giả, cứ thích thì nhích, Nhĩ Nhĩ còn do dự nếu mà là con trai thì nghe hơi yểu điệu quá, Tịch Hữu Dương nói lớn, ai bảo nó yểu điệu thì đánh cho phát, khiến Nhĩ Nhĩ cười chẳng nể nang gì.
Nhĩ Nhĩ mở mắt, “Anh ồn thế… thì tôi ngủ thế nào được!”
Tịch Hữu Dương ngượng ngùng cười.
“Anh sẽ hạnh phúc, Tịch Hữu Dương!”
Tay Tịch Hữu Dương huých huých mu bàn tay Nhĩ Nhĩ, “Tất nhiên, anh là ai chứ, anh là Tịch Hữu Dương!”
Nhĩ Nhĩ cười, gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Hồi lâu, cô lại ngủ mất.
Tịch Hữu Dương vẫn nhìn cô. Anh lén dịch ghế nhựa, đứng dậy rời đi. Vừa ra đến cửa đã thấy Khang Thành ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, bên cạnh còn có một hộp giữ nhiệt.
“Tôi đi đây.” Tịch Hữu Dương nghĩ, ngoại trừ ba chữ này, dường như chẳng có chuyện gì thích hợp để nói cả.
“Cảm ơn!” Đối với người thật sự quan tâm Nhĩ Nhĩ, hai tiếng này dù có là chồng trước của cô cũng chẳng đủ.
Tịch Hữu Dương cười, “Nếu tôi mà không lầm lỡ thì cậu cũng chẳng phải nói hai tiếng này đâu.”
“Nhưng anh đã rồi.” Khang Thành bình tĩnh nói, chẳng thèm để ý chút khiêu khích cuối cùng của anh ta.
“Đúng!” Tịch Hữu Dương gật đầu, đưa tay, “Vậy nên, chúc hai người hạnh phúc!”
“Khang Thành bước lên nắm hờ rồi lại buông ra, vẫn hai chữ ấy, “Cảm ơn! Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Hai người bước qua nhau.
Khang Thành vào phòng, ngồi xuống, đặt hộp giữ nhiệt sang một bên, lấy điện thoại ra, tính xem còn phải chuẩn bị những thứ gì, phải liên hệ với bọn Trần Trình, cuối cùng lại thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, bắt đầu trả lời từng tin một. Anh lướt đến Wechat của Tống Chí, viết về nỗi lo của Khương Tố Lạo, anh lập tức bảo Tống Chí gửi số điện thoại của Khương Tố Lạp qua, lại kết bạn Wechat. Bên kia rất nhanh đã chấp nhận, Khang Thành gửi ảnh của Nhĩ Nhĩ qua, còn chèn thêm câu: Mọi thứ đều tốt.
Khương Tố Lạp nhìn thấy ảnh Khang Thành gửi, Khương Tố Lạp quay lại nhìn ảnh chụp của Tịch Hữu Dương, lẩm bẩm: “Khoe khoang gì chứ!”
Cô nhắn lại cho Khang Thành: Đã biết, cảm ơn!”
Khương Tố Lạp nhìn hai chân đang bị thương của mình, chầm chậm quay đầu nhìn mấy con chim kêu chiêm chiếp ngoài cửa sổ.
Đây là thế giới của cô, cuối cùng cô vẫn không thể được ngắm nhìn hoa nở rồi lại lụi tàn.