Chú thích
Giáo viên chủ nhiệm lớp Triệu Nhĩ Nhĩ họ Từ, tính cách khá hiền hòa, mọi người gọi ông là lão Từ. Theo lời nói của lão Từ thì nghề nghiệp chính của ông là giáo viên dạy toán, tiện thể kiêm luôn chủ nhiệm lớp để trông coi bọn họ.
Bây giờ Nhĩ Nhĩ ngồi trong lớp, nghe lão Từ kể về buổi khai giảng đầu tiên mà vẫn cảm thấy như đang nằm chiêm bao vậy. Cô không dám động đậy, cũng không dám quay đầu, cứ cảm thấy lưng mình nóng như thiêu như đốt.
Ngồi đằng sau cô là Chu Kính Vân.
“Cậu làm sao đấy? Khó chịu ở đâu à?” Bạn cùng bàn Khương Tố Lạp huých nhẹ tay cô, nhỏ giọng hỏi.
Nhĩ Nhĩ lắc đầu, hít thở chầm chậm, cố gắng thả lỏng bản thân..
Khương Tố Lạp nghi hoặc nhìn Nhĩ Nhĩ, dù sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Cô ấy và Triệu Nhĩ Nhĩ học cùng trường cấp hai nhưng không cùng lớp, Triệu Nhĩ Nhĩ có tiếng là người đẹp lạnh lùng, da trắng mặt xinh khiến cô ấy hâm mộ không thôi, chỉ là Nhĩ Nhĩ có vẻ không thích nói chuyện lắm, ở điểm này thì Khương Tố Lạp vẫn chiếm thế thượng phong, cô ấy chính là một đứa hay lảm nhảm. Không ngờ rằng lên cấp ba bọn cô lại là bạn cùng bàn, Khương Tố Lạp quyết định trong vòng ba năm tới phải tạo dựng mối quan hệ tốt với cô bạn xinh đẹp này.
“Nếu khó chịu thì để mình đi bảo với thầy Từ.” Khương Tố Lạp nhỏ giọng nói.
“Mình không sao, cảm ơn!” Nhĩ Nhĩ quay đầu mỉm cười với cô ấy.
Khương Tố Lạp giật mình lập tức ngồi thẳng sống lưng, ra vẻ như mình đang thật sự chăm chú nghe lão Từ nói chuyện, nhưng trong lòng đã “bùm” một tiếng: người đẹp lạnh lùng cười lên như muốn hút hồn người ta ý… Từ rày về sau, Khương Tố Lạp thầm thề, mình nhất định phải bảo vệ cô bạn cùng cùng bàn này thật tốt mới được. Cô ấy không hay biết rằng, sự bảo vệ này, đã trở thành tình bạn cả đời.
Vừa tan học, sau khi lão Từ vừa đi, phòng học chốc lát liền náo nhiệt hẳn lên. Bạn học nam ngồi phía sau Khương Tố Lạp, mái tóc húi cua, hàm răng trắng bóc, vui vẻ vỗ vào bả vai cô ấy: “Khương Tố Lạp, không ngờ hồi cấp một chúng ta đã cùng lớp rồi mà lên cấp ba vẫn vậy!”
Khương Tố Lạp quay đầu, vẻ mặt chán ghét nhìn cậu ta: “Đúng là nghiệt duyên!”
“Haha! Duyên đến muốn cản cũng không được!” Bạn nam ấy không mấy để ý, quay sang chào hỏi Triệu Nhĩ Nhĩ: “Tôi là Trần Ngư, Ngư cá ấy.”
“Cứ gọi cậu ta là Lạc Nhạn cũng được, hồi cấp một ai cũng gọi cậu ta như thế đó.” Khương Tố Lạp hả hê bổ sung thêm một câu, “Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi, Triệu Nhĩ Nhĩ, mình sẽ bảo vệ cậu, không phải ngại!”
“Không thèm so đo với cậu!” Trần Ngư ra vẻ độ lượng nói, “Này nhá, bạn cùng bàn của tôi, mình sẽ bảo vệ cậu, Chu Kính Vân, có ai mà không biết cậu ấy chứ.”
Chu Kính Vân gấp quyển sách trên bàn, ngẩng đầu cười với bọn họ: “Chào mọi người!” Rồi lại nhìn Triệu Nhĩ Nhĩ nói: “Chúng ta lại học cùng lớp rồi!”
Nhĩ Nhĩ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nhìn thẳng vào Chu Kính Vân, bên trong áo khoác đồng phục vẫn là chiếc áo sơ mi gọn gàng, chỉ im lặng như vậy thôi nhưng thời khắc cậu ấy nhìn bạn khiến bạn cảm thấy như bạn là người duy nhất đáng được nâng niu trên thế giới này. “Đúng thế, bạn học cũ!” Nhĩ Nhĩ trả lời, trong lòng lặng lẽ bổ sung thêm một câu, chào cậu.
Khương Tố Lạp không chút khách khí nói tiếp, “Mình cũng vậy nè, mình học ở lớp kế bên các cậu đấy!”
“Thôi đi, cậu nhận vơ làm gì!” Trần Ngư bóc phốt.
“Biến biến, Lạc Nhạn đáng chết!” Khương Tố Lạp phản pháo lại ngay tức thì.
Hai người ông một câu tôi một câu cãi nhau liến thoắng, Chu Kính Vân bất đắc dĩ nhìn sang Nhĩ Nhĩ, nhún vai thể hiện mình cũng bó tay, sau đó cầm sách lên đọc tiếp.
Đây mới chính là Chu Kính Vân chứ không phải hình bóng trước kia, mọi thứ đều được khắc họa sinh động. Nhĩ Nhĩ xoay người lại, ổn định tâm trạng, cô vô cùng chờ mong những năm cấp ba sắp tới.
Chu Kính Vân ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Nhĩ Nhĩ đã quay sang chỗ khác. Nghĩ thầm trong lòng, đúng là duyên phận. Trước kia cô từng ngồi sau cậu một học kỳ, bây giờ đến lượt cậu ngồi phía sau cô.
Cậu biết Triệu Nhĩ Nhĩ cũng bởi lần sắp chỗ ngồi học kỳ đó. Theo như cậu nhớ, cô không hay nói nhiều, trong lớp có vài bạn nam hay nói đùa, bảo rằng Triệu Nhĩ Nhĩ ngồi sau cậu rất khó tán. Ở độ tuổi dậy thì, đám con trai các cậu luôn có những cảm xúc mông lung khó tả đối với các bạn nữ, nhất là những bạn nữ xinh đẹp. Cậu nhìn cô gái ngồi trước mặt, mái tóc đen nhánh thắt bím xõa ngang vai, làn da trắng muốt, nhưng chẳng biết sao cậu lại tự dè bỉu chính mình vì chú ý tới những điều đó, tiếp tục cúi gằm xuống đọc sách.
Tại trường cấp ba trọng điểm này, vừa đặt chân lên lớp đã khiến người ta cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, từ bài sát hạch đầu năm đến đủ kiểu phân tích đề thi đại học từ các thầy cô bộ môn đã làm những “lính mới” như họ chỉ đành nhanh chóng gác lại niềm ham thích với môi trường mới, dùng thái độ học tập nghiêm túc để bắt đầu ba năm “chinh chiến”.
Nhĩ Nhĩ thích nhất là tiết văn của thầy Mã, mặc dù Khương Tố Lạp và Trần Ngư không nghĩ vậy. Thầy Mã đã luống tuổi, khẩu âm mang giọng phổ thông, ông đeo mắt kính, thoạt nhìn có vẻ xưa cũ. Nhưng Triệu Nhĩ Nhĩ rất thích giọng điệu lúc thầy đọc văn, cũng thích hình thức ngâm thơ cổ mang âm hưởng lịch sự của các trường tư thục ngày xưa của ông, phải thành thạo và hiểu biết đến nhường nào mới có thể đắm chìm vào nó đến thế.
Lần nào Khương Tố Lạp nghe cổ văn cũng ngắc ngoải nằm dài lên bàn, nói với cô: “Cậu với thầy Mã đúng là “trời sinh một cặp”! Biến thái chẳng khác gì nhau!!”
Sau đó cô ấy lại quay sang than với Trần Ngư cùng cảnh ngộ: “Ông nói xem cậu ấy có dở hơi không… Mấy hôm trước kiểm tra, cậu ấy làm xong rồi, vậy mà trong nháp chỉ viết ‘Trường hận ca’!!!”
Trần Ngư đảo mắt, tay xoay bút dừng lại, chỉ chỉ sang bên phải: “Vị bên này cũng chả kém gì!”
Chu Kính Vân ngẩng đầu khỏi đống đề thi: “Điểm toán của cậu ấy vẫn kém hơn tôi.”
Mặt Nhĩ Nhĩ đỏ bừng.
Trần Ngư sửng sốt, đặt bút xuống, chỉ thẳng vào Chu Kính Vân, “Ông học đến ngu luôn rồi hả! Bạn học Triệu đừng để ý nha!” Tiếp đó ghé sát tai cậu nói: “Ông như vậy là đắc tội với con gái người ta đấy, kết quả thảm lắm cho mà xem…” Chu Kính Vân liếc cậu ta, rồi lại cắm cúi làm bài.
Nhĩ Nhĩ biết mấy môn tự nhiên của mình hơi kém, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói huỵch toẹt trước mặt cô, mà người này vừa hay lại là Chu Kính Vân.
“Mình đi lấy nước đây!” Đầu cô cúi thấp, cầm cốc nhanh chóng rời đi.
“Bạn học Chu, cậu thật sự…” Khương Tố Lạp lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chu Kính Vân khó hiểu nhìn Khương Tố Lạp, lại nhìn sang phía trước, mái tóc Nhĩ Nhĩ đung đưa qua lại, rất nhanh đã về đến lớp.
“Lạc Nhạn, tôi thấy ông nên dạy dỗ cậu ta đi là vừa.”
“Thôi đi, chị hai Khương à, không ai hoàn hảo cả, khuyết điểm của cậu ấy vừa hay lại là ưu điểm, chẳng ai dạy nổi đâu!”
Trong trường có một dốc núi, có thể coi đây là nơi có vị trí khá cao trong khuôn viên ngoại trừ những tòa nhà giảng dạy, ngồi trên bãi cỏ có thể phóng tầm mắt ra đường sá bên ngoài, cảm thụ được một chút hơi thở bận rộn của thế tục. Vài người thầm gọi nó là dốc tình nhân. Nhĩ Nhĩ vốn không có thói quen ngủ trưa, đôi khi thời tiết đẹp cô thỉnh thoảng tới đây ngồi, khá nhiều bạn học ngủ trưa nên chẳng có mấy ai lui tới nơi này.
Nhĩ Nhĩ từng vô tình bắt gặp Chu Kính Vân, về sau cô mới biết Chu Kính Vân cũng thường xuyên đến đó. Thành công chẳng bày sẵn trước mắt ai, người ngoài nhìn vào những tưởng mọi thứ có vẻ dễ dàng, song những gian khổ trong đó cũng chỉ có bản thân mình biết. Cô hay ngồi cách cậu một khoảng xa, đọc sách, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó len lén ngắm cậu, giống như trước kia cô vẫn hay đạp xe theo sau cậu vậy, nhìn lá ngô đồng rụng đầy sơ mi trắng. Thời niên thiếu niên như vừa mới hôm qua.
“Bạn học Chu, cuối cùng mình cũng tìm được cậu rồi!” Vào một buổi trưa nào đó, một cô gái tóc ngắn thở hổn hển chạy đến cạnh Chu Kính Vân, “Mình nghe nói cậu vẫn luôn tìm cuốn sách bài tập này, trùng hợp mình lại có một cuốn, cho cậu xem trước đó, sau này có chỗ nào không hiểu mình sẽ nhờ cậu giảng!”
“Bạn này…” Chu Kính Vân vừa nói được hai chữ thì bạn học nữ kia đã xoay người chạy đi. Cậu nhướng mày, tiện tay giở sách, một lá thư màu hồng rơi ra, cậu nhanh chóng kẹp phong thư lại vào cuốn sách, đứng dậy rời đi.
Thực ra, Chu Kính Vân đã sớm nhìn thấy Nhĩ Nhĩ, cậu từng nhìn sơ qua sách của cô, chúng không giống của cậu, cô sẽ đọc những cuốn tiểu thuyết như này, một số cuốn cậu còn chưa từng nghe đến. Lúc bấy giờ Nhĩ Nhĩ đang đeo tai nghe, làm bộ như không phát hiện anh đang đi qua. Ánh mặt trời hôm nay thật chói chang, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô dưới tia nắng.
Chu Kính Vân lướt nhanh qua cô, cuốn theo một làn gió.
Tay lật sách của Nhĩ Nhĩ khựng lại, thật lâu sau mới xoay người nhìn theo hướng cậu rời đi. Có lẽ cô vĩnh viễn chỉ là người qua đường. Trước giờ luôn luôn là như vậy. Đôi lúc họ tình cờ lướt qua nhau, cô sẽ gom hết can đảm để ngẩng đầu nhìn cậu, Chu Kính Vân sẽ gật đầu chào hỏi cô, cô tiếp tục nở nụ cười đáp lại cậu sau đó đường ai nấy đi chỉ để lại hai chiếc bóng cô độc tự giam lấy mình.
Đến tiết tự học tối hôm đó, không biết Trần Ngư lục được lá thư màu hồng nhạt kia bằng cách nào, hạ giọng thấp đến mức chỉ có bọn họ mới có thể nghe được: “Nhìn xem tôi nhặt được cái gì này! Ái chà chà, nó rơi xuống chân tôi đấy!”
Chu Kính Vân quay sang thấy vậy vội chộp lại phong thư: “Tôi phải trả cho người ta, đừng nghịch bậy!”
Trần Ngư nhanh chóng đưa phong thư cho Khương Tố Lạp đang hóng hớt: “Lần đầu tiên tôi nghe đến vụ trả lại thư tình đấy.”
“Cho tôi xem, cho xem với!” Khương Tố Lạp chồm người qua, “Nhĩ Nhĩ, chúng ta đọc xem cách hành văn có hay bằng cậu không đi!”
Người nói vô tình, người nghe cố ý, Triệu Nhĩ Nhĩ lấy lại phong thư ném ngược ra đằng sau: “Làm cái gì đấy, chuyện riêng tư của người khác thì xem làm gì! Đây chẳng phải bức thư đầu tiên, đương nhiên cũng không phải bức cuối cùng!”
Chu Kính Vân lặng lẽ kẹp lá thư vào sách, vô duyên vô cớ đáp lời: “Nhận được bao nhiêu thư thì đấy cũng không phải chuyện của cậu.”
Khung cảnh nháy mắt chìm vào yên lặng, mọi người không rõ vì cớ gì Triệu Nhĩ Nhĩ lại nổi giận càng không hiểu tại sao Chu Kính Vân luôn ôn hoà lại thốt lên một câu như vậy.
Tình bạn thời niên thiếu lúc nắng lúc mưa, nhuốm đầy hơi thở của thanh xuân.