Đến giữa trưa khi mọi người đang tập trung ở nhà ăn, thấy Lý Kỳ chỉ ngồi một mình nên Hà Hưng Gia tranh thủ gặp riêng để hỏi một vài chuyện.
Vì ban nãy có ấn tượng tốt với Hà Hưng Gia, khi thấy anh tiến lại gần Lý Kỳ cũng niềm nở đón tiếp.“À anh Kỳ à, tôi hỏi anh cái này … hơi xấu hổ một chút.
À … ờm, khi thiến heo có cách nào để chặn họng con heo lại không vậy?”Conmeno điên rồi! Tên Hà Hưng Gia này điên rồi!“Khụ khụ … khụ”Lý Kỳ sau khi nghe Hà Hưng Gia nói xong thì ho văng cơm tung toé, cả cọng hành còn dính lên mặt Hà Hưng Gia.
Mất một lúc mới định thần lại được, Lý Kỳ nhíu mày nhìn tên dở hơi trước mặt, nói:“Đó giờ anh có thấy ai bịt miệng heo chưa? Người ta giết heo còn không bịt miệng nó lại, anh chỉ thiến heo thôi mà cũng không dám nghe tiếng la của nó sao? Bịt miệng nó làm gì, thiến người ta rồi mà còn không cho người ta la à?!”Hà Hưng Gia thấy Lý Kỳ nhìn mình như kẻ bin thái, mặt mày ủ dột thầm nghĩ: Tôi không phải sợ nghe heo kêu, tôi chỉ sợ nó trù tôi vô sinh không con không cháu thôi mà!Bản thân Hà Hưng Gia cũng là đàn ông, cho nên đối với việc này Hà Hưng Gia đồng cảm lắm, nếu bắt anh chọn giữa bị giết và bị thiến, anh thà chọn chết còn hơn là phải làm thái giám suốt đời nhiều ngày giảng dạy những lý thuyết về: kỹ thuật thiến theo, chăm sóc hậu sản cho heo nái, nuôi heo con, cách phòng dịch bệnh ở loài heo.
Lý Kỳ cảm thấy học kiến thức trên giấy như vậy đã đủ rồi.
Học phải đi đôi với hành.
Thế là vào một ngày nọ, không biết anh ta đào đâu ra một thằng heo đực và một cô em heo nái, cho bọn họ được thực nghiệm thế nào là thiến dẫn toàn bộ học viên đến sân sau của Trạm Chăn Nuôi, trước tiên là lấy dây thừng trói cô em heo nái lại, còn thằng heo đực kia thì bị kéo ra giữa sân.
Lý Kỳ dùng một chân ghì đầu con heo xuống, chân còn lại thì đè chặt chân trước của nó, sau đó anh ta cầm dụng cụ lên ngoắc ngoắc ý bảo mọi người lại gần đám đông hào hứng vây quanh, Lý Kỳ đảo mắt một lượt thì thấy thiếu thiếu, giáo giác tìm khắp nơi phát hiện Hà Hưng Gia đang đứng lấp ló núp trong góc tường.
Hà Hưng Gia nghìn lần không dám lại gần, anh thề nếu không phải cái bức tường này chặn lại thì phỏng chừng còn có thể núp sâu hơn này làm Lý Kỳ nhớ lại lần trước Hà Hưng Gia có hỏi anh làm cách nào để bịt miệng heo, anh chỉ biết lắc đầu gọi Hà Hưng Gia trong bất lực: “Hà Hưng Gia, làm cái gì mà trốn ở đó?! Ra đây mau, đàn ông con trai gì mà sợ tiếng heo kêu!”“HÁ HÁ HÁ HÁ ÁHHHH HÁ HÁ HÁ”Lời Lý Kỳ vừa dứt thì bao nhiêu tiếng cười của đám học viên đồng loạt vang lên.
Nông dân chưa ai là chưa chứng kiến cảnh mổ heo, huống hồ gì sợ tiếng heo Hưng Gia chẳng thèm để ý đến việc bị người khác chê cười, thứ mà anh quan tâm chính là tiếng kêu cứu mạng của cái thằng heo đực kia kìa, nó cứ lảng vảng bên tai làm anh nổi hết cả da Kỳ nản rồi, thấy Hà Hưng Gia đang từ từ đi tới cũng liền mặc kệ không muốn quản nhiều.
Lúc này anh đã bắt đầu thị phạm thiến heo.
Lý Kỳ giơ dao lên chém xuống một nhát, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, dứt khoát, nhìn là biết dân chuyên nghiệp.
Chưa đến một phút ba mươi giây thì thằng heo đực đã trở thành heo thái giám.
Đã thế sau khi thiến xong còn dùng chỉ thoăn thoắt khâu miệng vết thương lại, sau đó thắt thêm hình cái nơ mới hiển nhiên hiện giờ, Hà Hưng Gia đang cố gắng bịt tai thật chặt để cố tránh đi những tiếng thét của thằng heo đực kia.
Song tất cả chỉ là vô ích, chờ khi Lý Kỳ buông tay ra, nó liền vùng chạy thoát thân, miệng thì không ngừng khóc lóc ỉ ôi: “ Éc éc huhuhu tổ sư cha thằng ất ơ, tao không còn là chàng heo đực đẹp trai như trước kia rồi, mấy em heo nái sẽ không thích tao nữa rồi … huhuhuhuhu”Thật là chua xót mà, tiếng kêu ai oán thật là bi thương như đang xé nát tâm can cõi lòng, khiến cho người ta không kiềm được mà rơi cũng đến lượt em heo nái.
Nãy giờ chứng kiến tình cảnh của thằng heo đực, cô nàng thật sự không cam tâm.
Canh Lý Kỳ vừa cởi dây trói ra, lừa lừa lúc anh ta không để ý thì buông gông cùm mà bỏ chạy thục con heo chạy, mười mấy người phía sau đuổi theo, bỏ mẹ, heo mà chạy nhanh thế không biết.
Thật ra trạm chăn nuôi không quá rộng, nó chạy thì cũng không biết chạy chỗ nào.
Giả dụ như để cho hai, ba người bắt, người đuổi đầu này, người đuổi đầu kia là dư sức tóm được nó rồi.
Còn đằng này cả chục người bu lại loạn xì ngầu hết cả lên, người này giẫm phải người kia, sắp đuổi theo kịp thì bị ông khác tưởng cái chân mình là heo nên chộp lấy mất trớn ngã nhào, chuẩn bị tóm được heo rồi thì hai ông cụng đầu vào nhau, choáng váng lăn đùng ra có thằng heo đực khi nãy, vừa mới bị thiến xong chưa kịp dưỡng thương, thấy bên ngoài náo nhiệt quá liền đủng đỉnh chạy ra hóng hớt, nhiều chuyện.
Chàng ta còn khôn đến độ xông pha yểm trợ cho cô em heo nái chạy trốn, đây là một ví dụ điển hình của câu “Tàn nhưng không phế”.
Ai bảo là ngu như heo chứ, khôn thế cơ mà!.