Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

quyển 14 - chương 6: người vừa nãy ngươi định ăn đâu phải là ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phụ trách giam giữ chúng ta chính là một con yêu quái đầu trâu, mỗi lần nghỉ ngơi đều sẽ chọn ngẫu nhiên một người để ăn.

Lần này, có một thiếu nữ quý tộc cùng tiến vào với ta, cả người nàng ta run rẩy, yêu quái đầu trâu mất kiên nhẫn đi tới, kéo hai chân của nàng ta đi.

Thiếu nữ gào khóc, nước mắt giàn giụa nhìn chúng ta, vội vã kêu cứu: “Mau cứu ta, cứu ta…”

Nhưng người trong này còn chẳng tự lo nổi cho bản thân mình, ai có sức lực để cứu nàng ta chứ?

Gần tới đô thành, chúng ta xếp hàng đợi tuần tra, một lát nữa là có thể tiến vào rồi.

Trong giới chỉ của ta có Ngọc Long kiếm, thực ra, ta có thể cứu nàng ta.

Ta hơi do dự, sau đó thở dài một hơi, quay đầu đi.

Sau đó, ta chợt nghe thấy tiếng ồn ào, yêu quái đầu trâu vừa nãy đã ném thiếu nữ xuống mặt đất, xoay người đi xem náo nhiệt.

Thiếu nữ quý tộc kia vội vàng bò dậy, hoảng sợ khóc nức nở vì bản thân vừa thoát chết.

Ta nhìn về nơi tiếng ồn phát ra, yêu ma bên kia đang vây quanh một thiếu nữ.

Nàng ta đeo trọng kiếm, trên người đầy vết máu, trên trán không còn nốt ruồi chu sa nữa.

Có người kéo lấy mái tóc dài của nàng ta, kéo đứt tóc, bật cả máu, cười khà khà nói: “Đây không phải là Vãn Nhĩ Nhĩ đi tu chân giới chấp hành nhiệm vụ sao? Nhưng chuyện gì ngươi cũng không làm được, nhiệm vụ chủ thượng giao cho ngươi đều thất bại, trở về ma giới để chúng ta ăn thịt ngươi hay gì?”

“Lúc trước, khi chọn người đi làm nhiệm vụ, ngàn dặm mới tìm được một ma hải, không ngờ lại vô dụng như vậy, cũng may, máu nàng ta vẫn vô cùng thơm ngon.” Một ma nữ áo xanh cúi đầu xuống, vặn vẹo thân thể xích lại gần cổ Vãn Nhĩ Nhĩ, nước bọt chảy ròng ròng.

“Chủ thượng rất tức giận, cho nên mới trừng phạt ngươi như vậy. Bây giờ chúng ta ăn thịt ngươi chắc chẳng sao đâu nhỉ?”

Vãn Nhĩ Nhĩ cũng coi như một kỳ tài tu luyện, nhưng vì bị lấy đi Ngọc Long huyết và bị đóng đinh Tiêu Hồn bản cấp thấp nên tu vi đã kém xa trước kia.

Tổn thương trên người nàng ta rất đáng sợ, xem ra lúc này nàng ta thật sự rơi vào thế yếu.

Nàng ta đẩy ma nữ kia ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Đừng đụng vào ta.”

Đám yêu ma càng thêm lớn mật, vây chặt nàng ta hơn.

Giây tiếp theo, trọng kiếm ra khỏi vỏ, Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn linh hoạt như lúc chém giết yêu ma ở Tiên Minh, nàng ta chém đầu toàn bộ đám yêu ma kia, máu tươi vẩy vào mắt nàng ta.

Ma tộc ở xung quanh thấy thế cũng lùi bước, ánh mắt bọn họ nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ bỗng trở nên thành kính.

Ở ma tộc, vốn không có cái gọi là đồng lòng thương hại, chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh.

Tên đầu trâu thấy không có gì để góp vui, bèn quay trở về, có lẽ là đói bụng nên răng nanh cũng hiện ra.

Thiếu nữ bên cạnh ta run rẩy co người lại, kết quả là tên đầu trâu kia không để ý tới nàng ta, ngược lại, gã chỉ vào người ta nói: “Tự mình bước ra đi.”

Ta: “?”

Người vừa nãy ngươi định ăn đâu phải là ta?

Tiếng của gã vừa dứt, sau lưng bỗng có một lực đẩy ta về phía trước, ta quay đầu lại, thấy người đẩy ta chính là thiếu nữ quý tộc đang run rẩy kia, gương mặt lộ vẻ áy náy, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự độc ác.

Thôi bỏ đi…

Ta nhanh chóng suy nghĩ kế thoát thân, lại nhìn thấy Vãn Nhĩ Nhĩ đang đi về phía này, tuy ta đã thay đổi gương mặt và khí tức, nhưng vẫn sợ bị nàng ta nhận ra.

Nếu như nàng ta nói ra ta là Triều Châu, vậy có lẽ ta sẽ thật sự vào được ma vực.

Yêu quái đầu trâu chê ta quá chậm chạp, gã vươn tay định tóm lấy ta, nào ngờ trọng kiếm lại chém đứt hai tay của gã, giọng Vãn Nhĩ Nhĩ hơi khàn khàn: “Người này, ta muốn.”

Ta ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta nhìn ta như một người xa lạ, khẽ nói: “Đến đây.”

Ta lập tức tiến lên, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng ta, lo lắng bất an, thật sự giống như một tù binh bị bắt vào ma vực vậy.

Cũng may, nàng ta vô cùng mệt mỏi, không muốn nói nhiều với ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ cũng có chút địa vị ở ma vực, trực tiếp mang ta tiến vào đô thành.

Ma vực bị ma khí bao phủ lâu dài, không có ánh sáng mặt trời, cho nên trong thành đều đốt đèn bất kể ngày đêm, bọn họ dùng mỡ để đốt, vì vậy khắp nơi đều tản ra mùi tanh hôi.

Trong thành vô cùng huyên náo, có cửa hàng bán máu của người tu chân ở ven đường, có yêu ma vừa cười cười nói nói, giây tiếp theo đã cướp đoạt đồ của đồng tộc.

Lá cờ đỏ bay phấp phới giữa thành, đối với mỗi người tu chân, từng nắm đất ở nơi này đều dính đầy máu tươi, quả thực là địa ngục trần gian.

Nếu Cửu Vực bị ma tộc xâm chiếm, như vậy cảnh tượng sẽ vô cùng kinh khủng.

Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ đi vào, sắc mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh, phàm có yêu ma đi lên gây sự đều bị nàng ta chém giết, dần dần không có ai tiến lên bắt nạt chúng ta nữa.

Chợt có ma chuông vang lên, chấn động cả đô thành.

Yêu ma từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tụ tập trên đường phố.

Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ đứng không vững, chỉ có thể dựa vào ven đường, ở giữa đường tách ra một lối đi nhỏ.

Có Đại Quân ma tộc thúc ngựa mở đường, cất giọng nói: “Ai cản đường giết chết không tha!”

Cho nên, mặc dù cả đám yêu ma đều lộ ra vẻ sùng bái nhưng không ai dám tiến lên nửa bước.

Trong lòng ta đã có dự đoán, quả nhiên ta nhìn thấy ma thần cưỡi trên Dực Thú, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt dây cương, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Gió thổi tóc mai hắn khẽ bay lên, gương mặt gầy gò hơn hẳn, khóe mắt có ma văn ẩn hiện, khí tức quanh thân dao động, giống như một tượng thần tinh xảo, không có tình cảm.

Từ khi hắn xuất hiện, đám yêu ma này lập tức run rẩy quỳ xuống.

Ta cứng ngắc vài giây, sau đó bình tĩnh lại, vội vàng quỳ xuống theo bọn họ.

Cũng may, Vãn Nhĩ Nhĩ không phát hiện ra sự bất thường của ta.

Phía sau lại xuất hiện một xe kéo được tám con dị thú kéo đi, rèm che dày đặc đã che phủ cảnh tượng bên trong, khi xe kéo đi ngang qua thì có mùi huân hương nồng đậm tản ra, so với mùi hôi thối trong đô thành thì mùi này cũng coi như tao nhã.

Nhưng xe kéo chợt dừng lại, mặc dù ta cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung lại, lòng bàn tay ta toát mồ hôi lạnh.

Rèm che được kéo lên, giọng nam trầm thấp vang vọng: “Nhĩ Nhĩ quay về rồi à?”

Vãn Nhĩ Nhĩ ở bên cạnh ta bỗng trở nên căng thẳng: “Bẩm chủ thượng, Nhĩ Nhĩ đã quay về.”

Hình như người ngồi bên trong sức khỏe không tốt lắm, khẽ ho khan hai tiếng, dịu dàng nói: “Về là tốt rồi, lát nữa tới ma cung gặp ta.”

Vãn Nhĩ Nhĩ đồng ý, ta thấy đầu ngón tay của nàng ta không ngừng run lên, rõ ràng thái độ chủ thượng này vô cùng hòa nhã, sao nàng ta lại sợ nhỉ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio