Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Beta: Tiểu Ni &hgtra_ng

.

Ngày Tạ Quyết hưu mộc, dẫn thê tử đến Phàn Gia ngõa xá.

Phàn Gia ngõa xá là nơi lớn nhất Kim Đô, không chỉ nói tới ăn uống, mà ngay cả vui chơi cũng đều có, Ông Cảnh Vũ chỉ nghe qua, cũng không có cơ hội đi nhìn một lần.

Lại nói từ Vân huyện trở về cũng đã hơn nửa tháng, gần như đều đi yến tiệc, có chút phiền muộn, liền đáp ứng Tạ Quyết.

Buổi tối sắc trời u ám, thừa dịp Lan ca nhi đang ngủ, hai phu thê mới từ trong phủ ra ngoài.

Kim Đô thành buổi tối càng thêm náo nhiệt.

Cưỡi thuyền hoa qua sông, Ông Cảnh Vũ quay đầu hướng bên phía đèn đuốc xán lạn nhìn lại, tiếng đàn Tư Châu lọt vào tai.

Đừng nói là Ông Cảnh Vũ, ngay cả Tạ Quyết cũng chưa từng đặt chân tới nơi này.

Thuở nhỏ, Tạ Quyết nghe phụ thân thường luôn nói nơi này là chỗ ăn chơi phóng túng, là chốn khiến người ta mất hết tinh thần, đi một lần sẽ khiến người ta lưu luyến quên đường về, tốt nhất không nên đi.

Cho nên, nơi nổi bật nhất Kim Đô, Tạ Quyết từ trước đến nay không có chút hứng thú.

Chỉ là, biết chuyện sinh tử bản thân, có chút mất tinh thần nên đi giải khuây chút.

Phàn Gia ngõa xá, xây ở gần bờ hồ, tổng cộng chia làm ba tầng, hình dạng lõm, là nơi khách nhân vào thuyền nghỉ ngơi, lại có thể hướng về phía trước xem múa kịch nước.

Mặt sông phản chiếu ánh đèn rực rỡ của những toà nhà lớn cùng ánh sao trên bầu trời, mặt nước rực rỡ, nếu nhìn dọc về phía trước, liền nhìn thấy hồ cơ trên đài đang nhảy múa, nhạc công đang tấu những bản nhạc vui tai.

Ông Cảnh Vũ chưa từng thấy nơi phồn hoa này, nàng đứng bên cạnh Tạ Quyết nói: “ Làm sao bây giờ, ta mới đến lần thứ nhất, liền muốn đến lần thứ hai ”

Ánh mắt Tạ Quyết lộ ra nhàn nhạt ôn nhu, khóe miệng cũng khẽ nhếch: “ Lần sau lại đến là được ”

Nói xong thuyền đã đi tới cầu thang.

Hai người lần lượt lên bờ.

Tạ Quyết đã đặt riêng một nhã gian, sau khi Đông Mặc đưa lệnh bài ra, rất nhanh liền có người xuống tiếp đón.

Lên nhã gian trên tầng ba, ngồi xuống tại bàn thấp bên cạnh cửa sổ.

Ông Cảnh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi vào trên đài sân khấu.

Trên đài hồ cơ dáng múa linh động, lộ ra phong tình.

Tiểu nhị đưa lên trà ngon, Đông Mặc từ bên ngoài tiến vào nhã gian, đợi tiểu nhị lui ra mới nói: “ Hầu gia, nương tử, Mục vương điện hạ cũng ở trong lầu, mời hầu gia cùng nương tử qua ”

Ông Cảnh Vũ hơi kinh ngạc: “ Sao lại trùng hợp như vậy, Mục vương cũng tới đây? ”

Tạ Quyết nói: “ Lúc từ Lạc Châu về Kim Đô, Mục vương nói qua với ta hắn thích đến Phàn Gia ngõa xá ”

Tự nhiên, hắn cũng là nghe hiểu, cho nên mới dẫn thê tử đến đây thưởng thức.

Hai phu thê đứng dậy.

Không bàn tới thân phận của Mục vương, cho dù Mục vương chỉ hơn Tạ Quyết mấy tuổi, nhưng thân là trưởng bối, tất nhiên muốn đi qua thỉnh an.

Chỉ là Ông Cảnh Vũ khi tham gia yến tiệc, thường xuyên nghe nói Mục vương vì tay bị phế nên tinh thần suy sụp, cho nên hay tới đây tìm niềm vui, sớm đã không còn trí tiến thủ.

Nhã gian có góc nhìn đẹp nhất trong Phàn Gia ngõa xá, không phải bàn cãi chính là phòng của Mục vương.

Ông Cảnh Vũ vào trong phòng, mới nhìn thấy Mục vương.

Mục vương vẫn như cũ một bộ thân cẩm bào tử y lộng lẫy, tư thế ngồi thanh thản, lười biếng dựa vào bàn.

Thấy Tạ Quyết vào, giơ chén rượu lên cười một tiếng.

Bộ dáng thanh thản không có nửa điểm suy sụp như lời đồn.

Vào nhã gian, sau khi hành lễ, Mục vương bảo bọn hắn ngồi xuống không cần câu lệ.

Sau khi ngồi xuống, Mục vương mới nói: “ Mới vừa rồi thị vệ nói nhìn thấy Vĩnh Ninh hầu mang theo phu nhân tới ngõa xá, bản vương còn không tin đấy ”. Nhìn về phía Tạ Quyết: “ Bản vương thầm nghĩ Tạ gia mấy đời này, ngoại trừ Tạ nhị biểu ca ra, đều là đầu gỗ, sao có thể có thể tới ngõa xá, không chừng là nhìn lầm, không ngờ rằng thật đúng là các ngươi ”

Theo đó mà cười một tiếng: “ Thành thân xong quả nhiên không giống trước ”

Tạ Quyết cũng không bởi vì Mục vương trêu chọc mà có nửa điểm khó chịu, bình thản hỏi lại: “ Hôn kỳ của điện hạ sắp tới rồi, không biết thành thân xong điện hạ lại thành bộ dạng gì? ”

Bị hỏi ngược lại, Mục vương nhẹ cười một tiếng: “ Từ khi ở Lạc Châu trở về, ngươi cũng không như này, nói ngươi mười câu, ngươi cũng không phản bác một câu, giống như đều nghe không lọt tai ”

Nói xong lại nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, cười hỏi: “ Sống với tên tẻ nhạt như vậy, khẳng định rất buồn bực? ”

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn Tạ Quyết, dịu dàng cười: “ Phu quân tính tình không lạnh nhạt chút nào ”

Tạ Quyết cũng quay đầu nhìn thê tử mỉm cười.

Bắt gặp ánh mắt của đôi phu thê, ngọt ngào đến mức sắp tràn ra ngoài, Mục vương nhìn thấy một màn như này, đều sửng sốt một lúc lâu.

Bỗng nhiên hiểu ý cười một tiếng: “ Bản vương xem như hiểu rồi, trước đó mấy lần mời ngươi đến ngõa xá, ngươi cũng không có hứng thú, nhưng bây giờ lại tới ”

Hai người nhìn Mục vương, trong mắt mang theo khó hiểu.

Mục vương nhấc lên bầu rượu rót rượu cho Tạ Quyết.

Đổ đầy rượu, lại đổ cho Ông Cảnh Vũ một cốc trà.

Ông Cảnh Vũ nâng hai tay lấy chén trà, nói: “ Thiếp thân chính mình đến liền có thể, sao dám làm phiền điện hạ ”

Mục vương để bình trà xuống, thanh âm ôn hòa: “ Phu thê các ngươi ngược lại là khách khí cực kì, đều nói bao nhiêu lần rồi, gọi biểu thúc liền được ”

Ông Cảnh Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, gọi một tiếng: “ Tạ biểu thúc ”

Mục vương nghe vậy, liếc mắt nhìn Tạ Quyết: “ Ngươi nhìn thấy không, phu nhân của ngươi còn thấu tình đạt lý hơn so với ngươi ”

Tạ Quyết mắt nhìn thê tử, tỉ mỉ nói: “ A Vũ quả thực thấu tình đạt lý hơn so với ta ”. Thu lại tầm mắt nhìn về phía Mục vương: “ Ta trời sinh tính tình đạm mạc, vừa đúng lúc có thể bổ sung ”

Mục vương nghe vậy, không biết nghĩ tới điều gì, bưng chén rượu lên nhấp một hớp, ánh mắt mang theo mấy phần đánh giá nhìn về phía Tạ Quyết, thoáng chút đăm chiêu: “ Là ảo giác sao, từ Lạc Châu trở về cho đến bây giờ cũng chưa tới một năm, ngươi thay đổi cũng quá lớn rồi, càng thêm thành thục ổn trọng, càng lúc càng biết nói chuyện ”

Tạ Quyết sắc mặt bình tĩnh đáp: “ Thành hôn, làm phụ thân, tất nhiên sẽ khác ”

Ông Cảnh Vũ ngược lại là không có quá để ý, lúc từ Lạc Châu trở về, nghe Tạ Quyết nói nằm mơ được rất nhiều chuyện, có biến hóa cũng là bình thường.

Tạ Quyết nhân tiện nói: “ Ta cùng A Vũ về trước, liền không ảnh hưởng điện hạ xem kịch ”

Mục vương không chút hoang mang mà nói: “ Đều gặp nhau ở đây, làm sao đến mức tách ra để ngồi ”

Lời vừa nói xong, lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm thị vệ: “ Điện hạ, Tào gia cô nương tới ”

Nghe tới Tào gia cô nương, Ông Cảnh Vũ hơi kinh ngạc.

Mục vương cười giải thích: “ Nghe nói vị hôn thê ở trong nhà trải qua cũng không tốt, chắc hẳn cũng chưa bao giờ tới đây, ta liền để người đến Tào phủ mời. Nguyên bản còn muốn để nàng ấy đến một nhã gian, không nghĩ có thể ở chỗ này gặp các ngươi, liền mời các ngươi tới ”

Nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, nói: “ Nghe nói trước đó vị hôn thê còn đi tìm nhi tức, chắc hẳn cũng có mấy phần giao tình, mời đến phòng này, nàng ấy cũng sẽ không quá câu nệ ”

Ông Cảnh Vũ từ trong lời nói nghe được ý tứ khác, Mục vương đây là cho Tào gia cô nương chỗ dựa.

Tào gia khinh thị Tào Tố Cầm, chính là cho dù đính ước cùng Mục vương, cũng chưa chắc sẽ thay đổi thái độ, nhưng Mục vương nếu đã biểu thị coi trọng, có thể để cho bọn hắn thu lại một chút.

Hôm kỳ hai người vào giữa tháng mười, vẫn còn hơn hai tháng nữa, nói cách khác Tào Tố Cầm còn phải ở trong nhà đợi hơn hai tháng, nếu Mục vương không có nửa điểm bày tỏ, không biết sẽ còn bị ức hiếp thành bộ dáng gì, nơi nào còn quan tâm nàng ta là Mục vương phi tương lai.

Ý định ban đầu của Tạ Quyết là để nhi tử ở phủ, dẫn thê tử ra ngoài khuây khoả, nhưng ai nghĩ được sẽ ở đây gặp được Mục vương?

Chỉ tính qua chào hỏi xong liền rời đi, ai có thể nghĩ còn muốn cùng nhau xem tạp kỹ, trên mặt mặc dù không có quá nhiều biến hóa, nhưng cảm thấy không còn tư vị.

Chỉ chốc lát, cửa nhã gian mở ra, Tào Tố Cầm vẫn một bộ y phục thanh lịch như cũ, cúi đầu đi theo người hầu từ bên ngoài đến gần.

Sau khi đi vào cũng không dám ngẩng đầu, hướng phía chỗ ngồi phúc thân hành lễ, thanh âm yếu ớt: “ Thần nữ gặp qua Mục vương điện hạ ”

Mục vương cười ấm áp nói: “ Bình lễ ”

Tào Tố Cầm câu nệ thẳng thân eo, nhưng vẫn như cũ không có ngẩng đầu.

Mục vương nói: “ Làm sao, bởi vì bản vương dáng dấp dọa người, không dám nhìn bản vương? ”

Tào Tố Cầm giật mình, kinh sợ đến mức liên tục lắc đầu, nóng vội giải thích: “ Thần, thần nữ không có ý tứ này ”

Mục vương cười một tiếng: “ Vậy vì sao còn không ngẩng đầu lên? ”

Nghe vậy, Tào Tố Cầm chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mang e sợ nhìn về phía trước.

Bình thường đều cúi đầu, chính là đính ước Tào Tố Cầm cũng không dám nhìn rõ dáng vẻ Mục vương.

Liếc mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ, khóe miệng đầy ý cười, sau đó mới phát hiện trong phòng còn có những người khác.

Không dám nhìn loạn, nhưng nghe thấy thanh âm quen thuộc rơi vào trong tai.

“ Tào đại cô nương, thật là đúng dịp ”

Nghe được thanh âm này, Tào Tố Cầm mới ngạc nhiên quay đầu nhìn lại: “ Hầu phu nhân?! ”

Ông Cảnh Vũ ôn nhu cười một tiếng.

Tào Tố Cầm cũng nhìn thấy nam tử bên cạnh nàng, cho dù không nhớ rõ tướng mạo Vĩnh Ninh hầu, nhưng cũng biết nam tử thân phận là gì, liền vội vàng hành lễ: “ Hầu gia, hầu phu nhân vạn phúc ”

“ Ngồi xuống trò chuyện tiếp ”. Mục vương nói.

Tào Tố Cầm mắt thấy chỉ còn lại một vị trí, vẫn là ở bên cạnh Mục vương, nàng ta khẩn trương, chậm chạp đi tới, thân thể cứng đờ ngồi xuống.

Mục vương ngược lại không nói gì, nhấc lên ấm trà liền muốn châm trà, nhưng lại hù dọa Tào Tố Cầm nhát gan tự ti, nàng ta nói liên tục: “ Để thần nữ làm liền tốt ”

Nhưng không cẩn thận đổ được có ba phần nước trà, đã làm ướt một góc váy màu trắng.

Trà nước ố vàng, tại trên váy áo màu trắng có chút bắt mắt.

Đến ngay cả tay áo Mục vương cũng dính chút nước trà, nhưng lại nhìn không ra.

Nàng ta thất kinh đứng lên, vội vàng nói xin lỗi: “ Thật, thật xin lỗi, thần nữ không phải cố ý ”

Mục vương cho nàng đưa khăn: “ Không ngại ”

Ông Cảnh Vũ nhìn ra nàng ta hoảng sợ cùng không thích ứng được, nghĩ nghĩ, nói ra: “ Tóm lại còn có một nhã gian, ta trước mang theo Tào đại cô nương đi thay đồ ”

Mục vương nhẹ gật đầu: “ Cũng tốt ”

Ông Cảnh Vũ đứng dậy đi đến bên cạnh Tào Tố Cầm, thấy tay nàng ta run lẩy bẩy, sau đó đưa tay cầm lấy tay nàng ta.

Tào Tố Cầm ngước mắt nhìn nàng một cái.

Ông Cảnh Vũ đối nàng ta ôn nhu mỉm cười, sau đó kéo nàng ta đi nhã gian khác.

Hai người rời khỏi nhã gian, Mục vương gọi tùy tùng tới: “ Đi tìm chưởng quỹ, để hắn chuẩn bị một bộ đồ nữ tử đưa đến nhã gian kia ”

Tùy tùng ứng một tiếng, sau đó lui ra ngoài.

Mục vương quay đầu lại cùng Tạ Quyết nói: “ Bản vương là khách quen, chưởng quỹ biết thân phận ta, sẽ không dám thất lễ ”

Tạ Quyết miết chén rượu, nói thẳng: “ Ta hôm nay chỉ muốn cùng A Vũ xem kịch, điện hạ sao lại quấy rầy phu thê chúng ta bồi dưỡng cảm tình, có phải hay không không được tốt? ”

Bỗng nhiên bị trách khiến Mục vương sững sờ, sau một lúc lâu bỗng nhiên cười ra tiếng: “ Ngươi đây là cây vạn tuế ra hoa, vậy mà cũng nghĩ tới đến đây thưởng tuyết nguyệt? Lại nói từ trước đến nay, bây giờ lại cũng biết oán bản vương rồi? ”

Sau khi cười xong, lại buồn bực nói: “ Kỳ lạ, lời này từ trong miệng ngươi nói ra, sao bản vương cảm thấy rất kỳ lạ ”

Tạ Quyết động tác lay cốc dừng lại, theo đó mà uống nửa chén rượu, lại ngước mắt nhìn về phía Mục vương, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt bình tĩnh: “ Làm một giấc mơ rất dài, mơ tới bản thân sẽ chết trận, để lại một mình thê tử chống đỡ hầu phủ, trong lòng cảm thấy khó chịu, sau khi tỉnh lại liền muốn đối tốt với nàng hơn một chút ”

Mục vương xì khẽ một tiếng: “ Chuyện trong mộng làm sao có thể là thật? Nhưng đối tốt với thê tử cũng là chuyện đương nhiên, ngươi có thể nghĩ thông là chuyện tốt, về sau chớ có đem mặt lạnh vào trong triều với trong quân ”

Tạ Quyết gật đầu: “ Ta đã biết ”

Theo đó nhấc lên bầu rượu, cho Mục vương thêm rượu, lại cho mình thêm rượu.

Mục vương bưng lên uống một hớp, theo đó hỏi hắn: “ Ngươi đi Man Châu, có thuận tiện điều tra chuyện năm đó ngươi gặp nạn không? ”

Tạ Quyết lắc đầu: “ Không cần điều tra ”

Mục vương kinh ngạc: “ Vì sao? ”

“ Cũng đoán được là ai làm ”. Ngước mắt nhìn về phía Mục vương: “ Man Châu gần Ung Châu, phụ thân ta nhiều năm trước đánh cho đám phỉ nguyên khí trọng thương, khiến hai mươi mấy trại giờ chỉ còn lại mười tám, bọn hắn oán hận Tạ gia có thừa, mà ta lại đem tên tri phủ Ung Châu cấu kết cùng bọn hắn bắt đi, bọn chúng tất nhiên là không muốn ta sống sót quay về Kim Đô ”

Mục vương lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài: “ Đến cùng hoàng huynh nói một câu mới thành, cường đạo những năm gần đây càng ngày càng càn rỡ ”

Tạ Quyết gật đầu, sau đó nhìn về phía cánh tay Mục vương, nói: “ Kỳ thật ta biết có một người có thể trị tay cho điện hạ ”

Mục vương sững sờ, theo đó lại cười nói: “ Ngươi cái tên đứng đắn này, liền chớ có cùng ta nói giỡn, thái y đều nói không cách nào, ngươi còn có thể nhận biết người nào? ”

Tạ Quyết đối diện ánh mắt Mục vương, thần sắc lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói: “ Thật đúng là nhận biết ”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio