.
Bên trong phòng khách điếm, ngoại trừ nhi mẫu Anh Nương cùng Tạ Quyết, bên ngoài còn có hai tên tùy tùng để tránh hiềm nghi.
Ánh mắt Anh Nương dời khỏi hai tên tùy tùng, chuyển đến trên người Tạ Quyết.
Nhỏ giọng nói: “ Hầu gia. . . Có thể để hai vị quân gia này tránh một chút không? ”
Thần sắc Tạ Quyết đạm mạc đáp: “ Ta đã thành thân, cô nam quả nữ ở chung một phòng không ổn ”
Nói xong mắt nhìn tùy tùng của mình, tiếp tục nói: “ Bọn hắn đều là tâm phúc, không cần để ý ”
Trên mặt Anh nương lộ ra vẻ khó xử, nàng ta thấp giọng nói: “ Chỉ là việc này liên quan đến việc riêng tư, ta chỉ muốn nói cho hầu gia, không muốn để cho người bên ngoài biết được ”
Tạ Quyết trầm mặc một lát đứng lên: “ Bởi vì ngươi nói là chuyện của cường đạo Ung Châu cho nên ta mới đến đây, nếu ngươi có lời thì nói thẳng, nếu không có chuyện khác thì ta đi trước, ta sẽ để người dàn xếp ổn thoả cho ngươi, cho ngươi thêm chút bạc, về sau không liên quan gì với nhau ”
Dứt lời, đang muốn rời đi.
Anh Nương sốt ruột, vội nói: “ Ta có bản đồ địa hình của mười tám trại thổ phỉ ở Ung Châu ”
Tạ Quyết dừng lại bước chân, quay người nhìn về phía nàng ta, mắt sắc bình tĩnh.
Trầm mặc quan sát nàng ta một lát: “ Ngươi làm sao có được những vật này? ”
Anh Nương nhìn hai tên thuộc hạ phía sau hắn, nàng ta buông ánh mắt xuống nói: “ Ta chỉ nói nguyên nhân với một mình đại nhân, ở trước mặt người khác, ta nói không nên lời ”
Tạ Quyết trầm ngâm mấy giây, mắt nhìn người hầu: “ Hai người các ngươi ra ngoài cửa chờ ”
Anh Nương gọi lại người hầu: “ Làm phiền hai vị đem nhi tử ta mang ra ngoài, ta không muốn để hắn nghe được ”
Bởi vì Anh Nương dùng khẩu âm Kim Đô, nam hài tử nghe không hiểu lắm, chỉ hoang mang nhìn a nương.
Anh Nương thấp giọng dùng khẩu âm Ung Châu nói với nhi tử, để hắn trước cùng hai vị thúc thúc ra ngoài, a nương cầu vị thúc thúc này cứu cha.
Đứa bé kia nhẹ gật đầu, xem như đáp ứng.
Tùy tùng nhìn về phía hầu gia.
Tạ Quyết gật đầu một chút, tùy tùng liền đem nam hài đưa ra ngoài.
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Tạ Quyết cùng Anh Nương.
Ông Cảnh Vũ từ tầng một đi lên, tùy tùng thi lễ, nàng hơi khoát tay áo, ánh mắt rơi vào nam hài bên cạnh tùy tùng, chính là nhi tử Anh Nương, Mạc Lân.
( Ở chương của raw nhi tử Anh Nương là 金 - Kim, đến chương này tên lại là 麟 - Lân. Mình để theo raw nhé).
Đời trước, đứa bé này Ông Cảnh Vũ tiếp xúc qua cũng không nhiều, chỉ biết đại khái hắn không thích nói chuyện, cũng không thích qua lại với người ngoài.
Lần cuối cùng gặp hắn, là lúc hắn mười tuổi, Anh Nương mang theo hắn xuất hiện một lần nữa ở ngoài hầu phủ.
Anh Nương cầu nàng nhận đứa nhỏ, đứa nhỏ này lại bỗng nhiên nói: “ Phụ thân ta không phải Vĩnh Ninh hầu, ta không muốn nàng nhận! ”
.........
(Còn tiếp)
Link đọc dán ở đầu tường nhà.