Lâm Hành sờ sờ cái trán đỏ lên của Cố Cảnh Ngôn, anh rất bất ngờ, Cố Cảnh Ngôn đã tự sát. Bọn họ có thể gặp gỡ ở đây, là do Cố Cảnh Ngôn dùng mạng mình để đổi lấy.
Lâm Hành cùng Cố Cảnh Ngôn trịnh trọng quỳ xuống dập đầu lạy, người trước mặt đem trái tim mình dâng lên cho anh, Lâm Hành phải nhận chứ.
Lúc ra cổng, Lâm Hành nắm chặt tay Cố Cảnh Ngôn. Mặt trời lên cao, bầu trời cao nguyên rất sáng sủa, trời xanh mây trắng gần trong gang tấc, Lâm Hành đi tới khúc quanh. Giơ tay che mặt Cố Cảnh Ngôn, cúi người hôn Cố Cảnh Ngôn, ngón tay cái chà sát lên mặt Cố Cảnh Ngôn, “Cố Cảnh Ngôn.”
Mắt Cố Cảnh Ngôn trong suốt sạch sẽ.
“Anh yêu em.” Lâm Hành trịnh trọng, đôi mắt thâm thúy nhìn Cố Cảnh Ngôn thật kỹ.
Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ôm lấy Lâm Hành, ngón tay cậu run rẩy.
“Anh Lâm?”
Lâm Hành hôn một cái lên tóc Cố Cảnh Ngôn, cười nói, “Không yêu em đợi em lâu như vậy làm gì? Anh ăn no rửng mỡ sao? Hay là em có hiểu lầm gì với tình cảm của anh à?”
Cố Cảnh Ngôn im lặng, siết chặt quần áo Lâm Hành.
“Nhiều người lắm đấy, ôm ôm ấp ấp cái gì.” Trong giọng nói của Lâm Hành chứa ý cười, ôm lại Cố Cảnh Ngôn, “Chủ động thế?”
Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu hôn lên môi Lâm Hành, có người nhìn sang, Cố Cảnh Ngôn buông ra. Kéo Lâm Hành bước nhanh đi xuống, Lâm Hành một tay đút túi, đi đằng sau cậu.
Ánh nắng mặt trời rất vừa vặn, bọn họ chen chúc trong đám đông. Bọn họ là đồng tính, nắm tay cũng rất thản nhiên, dần dần cũng chẳng có ánh mắt khác thường nào nữa. Sau khi lên xe, Cố Cảnh Ngôn quay người ôm lấy Lâm Hành chủ động hôn.
“Anh Lâm.”
Hai người hôn xong tựa trên ghế ngắm mặt trời, ánh nắng chiếu xuống, cách kính chắn gió chiếu vào da thịt, nóng rực, giống như tình yêu của bọn họ.
Lâm Hành vươn tay xoa đầu Cố Cảnh Ngôn, quay đầu nhìn cậu chằm chằm, “Đứa ngốc.”
Cố Cảnh Ngôn đúng là tên ngốc, là tên ngốc nhất trên đời, về mặt tình cảm, cậu chẳng hề cho mình chút đường lui. Cậu chẳng hề chùn bước tiếp cận Lâm Hành, không cần biết tương lai ra sao, cậu đặt cả số mệnh của mình lên người Lâm Hành.
Cậu chưa hề nghĩ tới, nếu như Lâm Hành không yêu cậu, cậu phải làm sao? Cậu không nghĩ tới, nếu như cậu trọng sinh trở lại vẫn không thể ở bên Lâm Hành thì phải làm sao?
Dù cho không còn gì cả, dù cho chán nản khốn cùng, dù cho một đời cũng không có được anh, không có được tình yêu. Cố Cảnh Ngôn nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh Lâm Hành, nhìn anh thôi, thì làm bạn bè cũng tốt rồi.
Nhưng Lâm Hành yêu cậu, tim Cố Cảnh Ngôn cũng run cả lên, Lâm Hành yêu cậu.
“Cười cái gì?” Ngón tay cái của Lâm Hành chà sát lên mặt Cố Cảnh Ngôn, vết sẹo trên mặt đã nhạt dần.
“Tâm trạng tốt.”
“Tốt cỡ nào?”
Ánh nắng hắt vào mặt Cố Cảnh Ngôn, chói đến nỗi không mở nổi mắt, Lâm Hành giơ tay che trên mặt Cố Cảnh Ngôn, nhìn hàng lông mi dày như lông vũ của Cố Cảnh Ngôn.
“Giống như ăn được viên socola ngọt nhất trên đời.”
Đệt! Lâm Hành híp mắt, bạn trai của anh ngọt thế này.
“Ngọt nhất là ngọt cỡ nào?”
Cố Cảnh Ngôn rất ít khi nói mấy lời sến sẩm, nói xong cũng lập tức quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Đi đâu đây?”
“Đi vào tim em.”
Cố Cảnh Ngôn: “…”
Lâm Hành ôm Cố Cảnh Ngôn lại rồi hôn sâu, giọng nói trầm thấp ý tứ sâu xa, “Ngọt không?”
Cố Cảnh Ngôn không muốn trả lời câu hỏi này, cậu cố gắng dời tầm mắt, “Bên ngoài có người nhìn đó.”
“Nhìn thì nhìn, anh hôn vợ anh mấy người đó ghen tị à?”
Giữ lại chút mặt mũi đi anh ơi!
Buổi chiều phải đến thành phố bên cạnh, không có máy bay, Lâm Hành lái xe. Đường núi hiểm trở, đường xá xóc nảy, Cố Cảnh Ngôn hơi say xe, dựa vào ghế ngủ. Lâm Hành dừng xe bên đường lấy chăn đắp lên người Cố Cảnh Ngôn, lúc về lại chỗ thì Cố Cảnh Ngôn mở mắt ra, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Hành.
“Anh đây.” Lâm Hành nói.
Cố Cảnh Ngôn cũng không có tỉnh hẳn, theo bản năng buông tay ra, “Ừm.”
“Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”
Cố Cảnh Ngôn lại rơi vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối mịt, xe vẫn còn chạy. Cố Cảnh Ngôn ngồi dậy hoạt động cổ, ngoài cửa sổ đen kịt một màu, chỉ có đèn xe chiếu lên mặt đất xi măng phản quang ánh sáng trắng.
“Tới đâu rồi?”
“Còn nửa tiếng nữa là đến thị trấn.” Lâm Hành nói, “Núi bị lở đường sá không thuận tiện, hôm nay không vào thành phố được.”
“Ừm.”
Lâm Hành cầm vô lăng bằng một tay, lấy chai nước đã giữ ấm đưa cho Cố Cảnh Ngôn, “Uống ngụm nước đi.”
Cố Cảnh Ngôn ngoan ngoãn uống nước, quay đầu nhìn Lâm Hành, trong lúc mê man, có cảm giác như bị mất khống chế.
“Anh Lâm?”
“Ừm.”
Cố Cảnh Ngôn cầm chai nước ấm, không lên tiếng.
“Làm sao vậy?” Lâm Hành nói, “Đói bụng sao?”
Cố Cảnh Ngôn gật đầu.
“Sắp đến rồi.”
Buổi tối mười giờ bọn họ đến thị trấn, Lâm Hành tìm nơi ở trước, sắp xếp xong hết thì hàng quán bên ngoài đã dẹp. Anh mượn nhà bếp của khách sạn nấu hai tô mì thịt bò, hai người ở trong phòng ăn xong mới sống lại. Cố Cảnh Ngôn ngồi ở ghế sô pha gọi điện thoại, Lâm Hành ngồi ở đối diện cũng gọi điện thoại.
Mỗi người làm việc riêng, Lâm Hành một bên nói chuyện gặp khách hàng với Chu Phi, tiện tay khom lưng cởi giày cho Cố Cảnh Ngôn, bỏ đôi bàn chân lạnh lẽo của cậu vào trong lòng mình.
Tiếng của Cố Cảnh Ngôn lập tức dừng lại, trợ lý ở đầu bên kia điện thoại lặp lại hai lần, “Cố tổng?”
“Anh nói đi.”
“Hai ngày nay mẹ cậu ở công ty ăn vạ, tuyên bố nếu như cậu không đến gặp bà thì bà sẽ đi đăng báo.”
“Bảo bà ta đi chết đi.” Thân thể Cố Cảnh Ngôn cứng đờ, Lâm Hành còn đang nói chuyện điện thoại, không chú ý tới bên này. Cố Cảnh Ngôn cố bình tĩnh lại, ngả người ra sau dựa trên ghế sa lon, bàn chân được giữ trong lòng bàn tay ấm áp. Nơi này ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, buổi tối lạnh vô cùng.
“Nếu bà ta làm ầm ĩ, đối với danh dự của công ty chúng ta không hay lắm?”
“Bảo bà ta lên tòa án đi, tôi có thể cấp chi phí phụng dưỡng.”
“Được.”
“Còn chuyện gì khác không?” Lâm Hành đột nhiên bắt đầu sờ soạng chân cậu, Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu. Thiếu chút nữa kêu thành tiếng, mặt cậu nhanh chóng nóng lên, “Chu Khải Sinh lại đến tìm cậu.”
“Tôi sẽ không gặp anh ta, bảo anh ta cút đi.” Cố Cảnh Ngôn vội vàng cúp điện thoại, định rút chân về nhưng Lâm Hành vẫn đang giữ mắt cá chân cậu.
“Làm gì vậy?”
“Có điểm thi chưa?”
“Anh chưa lấy điểm thi nữa sao?”
“Chưa.” Lâm Hành đã cúp điện thoại, đi tới khom lưng ôm lấy Cố Cảnh Ngôn đặt trên giường, đè xuống hôn Cố Cảnh Ngôn một cái, “Anh thi thế nào?”
“Thứ hai.”
“Cả lớp?”
“Toàn thành phố.”
“Ô hô!” Lâm Hành hôn lên cổ Cố Cảnh Ngôn, “Thứ nhất là ai?”
“Em…” Cố Cảnh Ngôn trốn tránh, “Đừng hôn lên cổ.”
Lâm Hành cởi quần áo Cố Cảnh Ngôn, “Vậy hôn ở đâu? Hửm?”
Cố Cảnh Ngôn bị hôn nóng hết cả người, “Anh Lâm, chúng ta có thể vào cùng trường đại học rồi.”
Năng lực học tập của Lâm Hành rất mạnh, vượt ra khỏi dự tính của Cố Cảnh Ngôn.
“Tất nhiên.” Lâm Hành tiếp tục hôn, “Sao em không làm mua sắm trực tuyến? Em biết cái trò này ở tương lai sẽ kiếm lời rất ghê gớm mà.”
“Sợ hiệu ứng bươm bướm.” Quần áo Cố Cảnh Ngôn bị cởi, trên người cậu lập tức nổi da gà, lạnh quá đi. Lâm Hành mặc lại đồ cho Cố Cảnh Ngôn, nằm xuống, ôm lấy Cố Cảnh Ngôn.
“Không làm sao?” Cố Cảnh Ngôn nhìn sang.
“Vẻ mặt gì đây? Thất vọng lắm à?”
Cố Cảnh Ngôn lắc đầu nguầy nguậy.
Lâm Hành xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, “Em muốn làm thì nói, anh dùng tay.”
Cố Cảnh Ngôn tiếp tục lắc đầu, nhưng có chút mơ hồ, Lâm Hành nhìn vào mắt cậu, hôn một cái lên lông mi, “Lạnh lắm, em mà bệnh thì anh đau lòng, trò chuyện chút đi.”
Cố Cảnh Ngôn ngượng ngùng, vùi trong ngực Lâm Hành.
Trọng sinh rốt cuộc là thế giới cũ, hay là thế giới song song? Thật ra bọn họ cũng không nói được. Cố Cảnh Ngôn cố hết sức không thoát ly quỹ đạo của đời trước quá nhiều, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lâm Hành kỳ thực cũng muốn như vậy, cho nên anh vẫn lựa chọn nghề nghiệp của đời trước.
“Anh muốn làm bất động sản không?” Cố Cảnh Ngôn đột nhiên hỏi. “Em nhớ lúc trước anh cũng có làm.”
Lâm Hành chỉ cùng Chu Phi nhảy vào mấy tòa nhà, rất nhanh liền thu tay rồi.
“Em muốn làm?”
“Em không làm.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Trong tay em có một mảnh đất, chuyển cho anh.”
“Tại sao?”
“Không muốn thay đổi quá nhiều.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Không có hứng thú làm phương diện này.”
Đất này là Cố Cảnh Ngôn đào ra từ nhà họ Bạch, cậu nhất định phải cho Lâm Hành, nhưng vẫn không biết phải dùng cách gì.
“Đổ bao nhiêu tiền?”
“Tám trăm vạn.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Bên bờ sông í.”
Tương lai còn lên gấp trăm lần.
“Anh với em hợp tác à?”
Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, mắt sáng rực, “Anh muốn hợp tác với em?”
“Nếu như em không muốn tham dự, anh chia cổ phần cho em.” Lâm Hành nói, “Treo cái tên thôi, còn đâu anh làm tất.”
“Được.”
Hai người buổi tối không hề làm gì cả, chỉ thuần khiết tán gẫu. Chiều hôm sau, Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn mới đến nơi, người nói chuyện làm ăn với Lâm Hành là ông chủ họ Lý của công ty vận tải, hơn ba mươi tuổi, cực kỳ nhiệt tình.
Cơm tối ông chủ Lý và Lâm Hành liều mạng uống hai cân rượu, liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Cố Cảnh Ngôn rót cho Lâm Hành một ly nước nóng, đặt trước mặt Lâm Hành.
“Buổi tối cùng anh đến hộp đêm vui đùa một chút, anh bao tất.”
Cố Cảnh Ngôn liếc Lâm Hành một cái, Lâm Hành nói, “Hộp đêm thì không đi được, ngày khác anh đến thành phố C, Chu tổng dẫn anh đi chơi.”
“Có ý gì? Xem thường anh à.”
“Vợ ở nhà quản nghiêm lắm.” Lâm Hành nói.
Lý tổng nhìn chằm chằm Lâm Hành nửa ngày, “Em trai, em cũng không lớn lắm nhỉ? Vậy mà đã kết hôn rồi sao?”
“Hơn hai mươi hai rồi.” Lâm Hành chém gió, nói, “Người nhà em dữ lắm, dám đi tới cái nơi đó mà bị phát hiện ra là em bị quỳ bàn giặt ngay.”
“Em như vậy là không được rồi, phải lật đổ chứ. Đàn ông ở bên ngoài xã giao, sao có thể không đi? Vợ em là thiếu quản giáo rồi.”
Phụt!
Cút mẹ ông đi!
Lâm Hành suy tư húp canh, “Sao em nỡ lòng quản giáo được, vợ là tâm can mà, phải được cưng chiều.”
Tai Cố Cảnh Ngôn ửng hồng, vùi đầu húp canh.
“Có con chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy các em mới tân hôn thôi, qua mấy năm nữa em hết suy nghĩ đó liền.”
Lâm Hành cười lắc đầu, cho dù có qua chục năm, anh cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.
Trước lời từ chối cực kỳ chính nghĩa của Lâm Hành, Lý tổng liền từ bỏ ý nghĩ dẫn Lâm Hành đi ăn chơi cờ bạc, ngược lại đặt phòng khách sạn, đưa Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn về, còn rất tri kỉ đặt tận hai phòng.
“Một phòng là đủ rồi.” Lâm Hành nói.
“Sao có thể oan ức em với thư ký ở chung được, không sao đâu, không bao nhiêu tiền cả.” Tay mập của Lý tổng vỗ một cái lên vai Lâm Hành, rồi đẩy anh tới cầu thang. Lâm Hành chỉ giới thiệu Cố Cảnh Ngôn là người đi cùng, Lý tổng liền tự động xếp Cố Cảnh Ngôn vào hàng ngũ thư ký.
Lâm Hành nhìn Cố Cảnh Ngôn, gương mặt thanh tú của Cố Cảnh Ngôn lạnh tanh, lướt qua anh đi về phía trước.
“Để thư ký của em đi đi, buổi tối anh kiếm em gái đẹp cho em, sẽ không để cho em dâu biết đâu.” Lý tổng ôm lấy vai Lâm Hành vai, hèn mọn nói. “Bảo đảm an toàn.”
“Anh đừng mà.” Lâm Hành nói, “Cảm ơn ý tốt của anh, cái này thật sự không được đâu.”
Lý tổng cho là Lâm Hành khách khí, đàn ông nào mà không háo sắc? “Anh biết em mà, anh đi trước nhé, chúc em có một buổi tối tốt đẹp.”
Tốt đẹp cái rắm!
Lâm Hành còn chưa nói gì, Lý tổng lắc lắc cái mông to mọng nhanh chóng đi ra ngoài.
Lâm Hành chạy vài bước đuổi theo Cố Cảnh Ngôn, khoác tay lên vai Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn quay đầu lại, giọng lạnh nhạt, “Em gái đẹp?”
“Ổng xỉn rồi.” Lâm Hành ôm vai Cố Cảnh Ngôn về phóng, “Trái tim của anh cho vợ hết rồi, chỗ đâu chừa lại cho người khác.”
Cố Cảnh Ngôn làm thinh, Lâm Hành lấy chìa khóa ra mở cửa, hôn một cái lên tai Cố Cảnh Ngôn, “Người ta nói thích một người chỉ có kỳ hạn bảy năm, nhưng anh thì không. Kiếp trước anh đợi em mười ba năm, kiếp này, anh có cả một đời.”
Lâm Hành đá cửa, nắm eo Cố Cảnh Ngôn hôn một cái. Cố Cảnh Ngôn tránh thoát, ngẩng đầu, “Anh muốn kết hôn không? Rồi có con đấy.”
“Em sinh hả?” Lâm Hành cắn vành tai Cố Cảnh Ngôn, nghiến răng nghiến lợi, đứa nhỏ ngốc nghếch này nghĩ gì thế? “Nếu em muốn sinh thì chúng ta sinh một đứa.”