Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

chương 127: tỉnh d đại hạn (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả màu đỏ tiếp xúc với răng cương thi, liền hóa thành chất lỏng màu đỏ, biến mất. Răng cương thi lộ ra ngoài từ từ thu lại, miệng của cương thi mắt xanh cũng khép lại, nằm nhắm mắt trên đất. Nếu người không biết, nhất định không biết người chết lại là một con cương thi.

Ba người đứng tại chỗ, nhìn con quỷ chạy mất dép. mắt nhìn nhau, Mã Tiểu Linh xoa huyệt thái dương, giọng nói uể oải: "Lại chạy, không biết còn bắt được nó hay không. Nếu không được, thì chúng ta phải ở đây thêm mấy ngày."

"Xin lỗi, lần này do em bất cẩn, nếu không đã sớm bắt được cả hai. Cương thi này vốn là mắt vàng, nhưng tụi em đến chậm, nó Bái Nguyệt thành công, nên tiến hóa thành mắt xanh. Vì thế, em với Bành Xán bỏ ra rất nhiều sức lực, nhưng cũng để nó chạy thoát." - Ngô Đông Tuyết cúi đầu ủ rũ.

"Chờ đã, Bái Nguyệt thành công? Tôi nhớ có một cuốn sách nói, cương thi Bái Nguyệt thành công chỉ tăng được chút sức mạnh, chưa từng nghe có thể lên cấp." - Mã Tiểu Linh hơi kinh ngạc.

Bành Xán đột nhiên lên tiếng: "Hể, nói như cô, tôi cũng thấy kì lạ. Ngô Đông Tuyết, cậu đã kế thừa bí kiếp của sư phụ, trên đó có viết thế sao?"

Ngô Đông Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Trong cuốn Lịch Đại Chưởng Môn, không có viết chuyện thế này. Có điều, chúng ta nên kiểm tra thử cương thi này, xem có kì lạ nào không."

Ba người vây xung quanh cơ thể cương thi nằm im trên đất, từ trên nhìn xuống.

"Này, sao quần áo của nó giống mấy bộ phim cương thi trên tv hay chiếu thế? Mình nhớ họ trải qua rất nhiều triều đại." - Bành Xán đưa tay xé một mảnh ống tay áo, tinh tế nhìn. Đường kim tinh tế, không giống một chút gì của hiện đại. [Chẳng lẽ nó thật sự là cương thi thời Thanh?]

"Phía sau núi là mộ tổ tiên của những thôn dân trên núi này, có lẽ đã chôn cất từ trước, nhưng vì nguyên nhân gì đó đã thi biến." - Ngô Đông Tuyết sờ vành tai, nói ra suy nghĩ.

Mã Tiểu Linh lắc đầu, nói: "Nếu bởi vì nguyên nhân gì đó bị thi biến, thì nguyên nhân đó không thể phù hợp với một cái xác được, nhất định có chuyện quái lạ. Tôi cảm thấy, trước tiên chúng ta ra sau núi nhìn thử mộ phần, nói không chừng có thể tìm thấy nguyên nhân."

"Tiểu Linh nói đúng. Á á, mí mắt cương thi đang động kìa." - Bành Xán áp sát vào cương thi, vốn định xem xét thật kỷ quần áo. Ai nhờ, nhìn thấy mí mắt cương thi di chuyển, sợ đến mức ngừng thở, hét ầm lên.

Mã Tiểu Linh vội vã nhìn sang, trong lòng cả kinh. Rõ ràng đã ngỏm rồi, sao lại chuyển động? Liền lấy ra lá bùa cam, ném tới: "Long Thần nghe lệnh, Lôi Công Chấn Tử mượn pháp. Trừ Tà!"

Một tiếng sấm rền biến hóa từ lá bùa, đánh xuống cương thi. Cương thi đột nhiên mở mắt, bị sét đánh trúng là nó trợn to mắt. Chờ khi sét tan đi, người theo bản năng nhìn xem. Đến khi nhìn rõ đôi mắt cương thi, cả ba đều nín thở.

Mã Tiểu Linh hét lên: "Xảy ra chuyện gì? Không phải nó là cương thi mắt xanh sao? Tại sao lại trở thành màu đỏ?"

"Trời ạ, nó lại thăng cấp." - Ngô Đông Tuyết cũng khiếp sợ, Phán Quan Bút lập tức điểm mi tâm cương thi. Không ngờ, cương thi đột nhiên bay lên, chân nhẹ nhàng đạp lên nhánh cây đối diện, vững như núi.

Chỉ là gương mặt cương thi tức giận, một mắt màu xanh một màu đỏ nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, trong miệng khí lạnh tỏa ra, nói: "Các người to gan, dám ngăn cản ta thăng cấp. Nếu như không phải vì lá bùa của ngươi, ta đã trở thành vua cương thi. A....ta sẽ gϊếŧ ngươi."

Mã Tiểu Linh hoảng sợ, [thật may là đã dùng lá bùa màu cam, nếu không nó mà thăng cấp thành vua cương thi, sợ cả liên thủ cũng không đánh lại. Nó chỉ cần phất tay, thì cả ba liền chết ngay lập tức.]

Nghĩ tới đây, Mã Tiểu Linh vội vã lấy một bộ trận cờ từ trong thùng đạo cụ ra. Không thèm nhìn, cấm một lá cờ dưới chân. Thấy cương thi duỗi tay bay tới , vội vã đạp Bắc Đẩu Thất Tinh Trận tránh thoát. Ném những lá cờ còn lại cho Ngô Đông Tuyết, còn mình thì cầm gậy Phục Ma đánh nhau với cương thi.

Bành Xán thấy không ổn, dùng hộp vuông trong tay, kéo căng sợi bông màu đen. Cong ngón cái, búng vào dây, ánh sáng dài mảnh bay thẳng về phía cương thi. Khi chạm vào cơ thể cương thi, tạo ra tiếng nổ lớn. Thấy cương thi run rẩy, sau đó ngửa đầu lên trời tức giận.

"Không ổn." - Mã Tiểu Linh thấy không ổn, vội vã lấy ra vài lá bùa cam, dán lên gậy Phục Ma, đánh mạnh tới.

Cương thi bị trúng chiêu của Mã Tiểu Linh mấy lần, trong lòng càng phẫn nộ. Hơi nhún chân, liền biến mất trước mặt mọi người.

"Xảy ra chuyện gì?" - Mã Tiểu Linh chưa kịp phục hồi tinh thần, liền nghe tiếng hét của Bành Xán. Quay đầu nhìn, thấy Bành Xán đang bay như viên đại bác, rồi đập mạnh lên thân cây, mềm nhũn rơi xuống đất, không nhúch nhích.

"Bành Xán." - Ngô Đông Tuyết đang tạo trận cờ liền hoang mang, bước Bát Quái lại càng mạnh mẽ. [Nhanh lên, nhanh lên, làm ơn nhanh lên]. Nàng có thể đoán được, Mã Tiểu Linh đưa cho nàng là Nhị Thập Tứ Tương Kỳ trận, có thể áp chế yêu ma quỷ quái. Cương thi đã tiến hóa thành mắt đỏ, tuy không biết sức mạnh có ngang bằng với cương thi mắt đỏ thật sự hay không, nhưng mắt xanh cũng đủ hành ba người một trận ra trò. Huống chi, mắt đỏ lại cao hơn mắt xanh một cấp.

[Việc duy nhất có thể làm, là tạo trận cờ này thật tốt, sau đó đến trợ giúp Mã Tiểu Linh. Nếu đơn đả độc đấu, ba người sẽ không còn nhìn thấy mặt trời mọc.]

[Tốc độ quá nhanh]. Mã Tiểu Linh lấy ra Kim la bàn, thấy kim chỉ nam xoay chóng mặt. Mã Tiểu Linh hoảng hốt, sau khi thăng cấp, tốc độ của nó mắt thường khó mà thấy được. [Mình không còn đủ bùa, xem ra kì này chơi lớn rồi.]

Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma, cảnh giác nhìn bốn phía. Sau một khắc, cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một luồng khí lạnh sởn tóc gáy. Chưa kịp phản ứng, cổ đã bị bóp chặt, không thể thở nổi.

Cơ thể đang từ từ bị nâng lên, cổ đau quá, nhưng đau cũng không thể sánh bằng ngộp thở. Không đủ dưỡng khí, lục phũ ngũ tạng đều đau nhói.

Con mắt xanh tràn đầy lạnh lùng, cứ như trong mắt nó, nàng chỉ là một con giun nhỏ bé. Mã Tiểu Linh dùng sức xiết chặt gậy Phục Ma, đâm mạnh vào ngực cương thi. Đáng tiếc, lực quá yếu, bị cương thi cản được. Gậy Phục Ma trở thành món đồ chơi tẻ nhạt trong mắt nó, bị ném đi thật xa.

Đồng tử từ từ giãn ra, nếu tiếp tục như vậy, chưa tới giây nàng sẽ chết vì nghẹt thở. Mã Tiểu Linh cắn luỗi, để đầu óc tỉnh táo một chút.

Phun một ít máu lên mặt cương thi. Máu tươi của Mã gia, máu của người tu đạo, quá hấp dẫn đối với yêu ma quỷ quái. Với lại có thể tăng sức mạnh, cứ như ngọn lửa mê hoặc thiêu thân vậy.

Cương thi không ngờ Mã Tiểu Linh lại dùng máu mình làm chất dẫn, phun đầy mặt nó. Cảm thấy mặt như bị kim châm, bàn tay siết cổ Mã Tiểu Linh buông ra, che kín mặt mình, rên nhẹ dữ tợn.

Mã Tiểu Linh vội vã bấm quyết nói: "Thiên Địa hợp ngã, ngã hợp Thiên Địa. Thần nhân phó ngã, ngã phó thần nhân. Tinh khí hợp toàn, thần khí hợp quần, yểu yểu minh minh, thiên địa tế chủ. Văn hô tức chí, văn triệu tức lâm, phần hương triệu thỉnh. Bái thỉnh Thần Tướng hạ phàm trợ giúp, có việc cần nhờ. Cấp cấp như luật lệnh!"

Bút lông của Ngô Đông Tuyết đánh tới, đầu bút xuyên qua khe hở ngón tay cương thi, điểm lên máu của Mã Tiểu Linh. Lập tức, một chữ "Xá" to xuất hiện trên hai tay cương thi.

Một tiếng nổ vang lên, Ngô Đông Tuyết đã sớm lăn tránh thoát. Bàn tay của cương thi bất ngờ nổ tung, ngón tay biến dạng.

Quả nhiên, máu người tu đạo uy lực to lớn. Thấy cương thi giận dữ nhìn mình, Ngô Đông Tuyết căng thẳng. Liếc thấy Mã Tiểu Linh đang thỉnh Thần Tướng giáng phàm, có chút bận tâm.

Cương thi há to miệng, nhào về phía Ngô Đông Tuyết. [Con đàn bà chết tiệt, dám phế tay của ta, thực sự quá ghê gớm. Có điều, chuyện đó không quan trọng, chỉ cần giải quyết xong đứa này, mình lại quay về mộ phần vái lạy , có hồi phục.]

"Thiên Bồng Nguyên Soái ở đây, tiểu yêu nào to gan lớn lối!" - Mã Tiểu Linh vỗ ngực, trong tay lóe lên ánh bạc, một cây Đinh Ba xuất hiện. Mã Tiểu Linh cầm Đinh Ba xoay tròn, nặng nề đập xuống đất.

[Oái, không phải chứ. Thiên Bồng Nguyên Soái, Trư Bát Giới đó hả? Trời ơi.......không được. Mình còn trẻ đẹp thế này, tại sao không phải là thần tiên xinh đẹp nào khác, lại bị một con heo điều khiển. Thế này còn ra gì nữa.] - Hồn phách Mã Tiểu Linh bị nhốt vào một góc, nên khóc không ra nước mắt.

Ngô Đông Tuyết hơi sững sờ, chợt nhếch môi. Cũng biết sự tình gấp gáp, nếu thỉnh Thần Tiên thì có thể kéo thêm thời gian một nén nhang. [Mình phải nhanh vẽ bùa, nếu không đêm nay ba đứa chết chùm.]

Thiên Bồng Nguyên Soái cầm Cửu Xỉ Đinh Ba nhìn cương thi không nhúc nhích, một mắt xanh một mắt đỏ làm hắn khó chịu. Giơ Đinh Ba, hùng hổ nói: "Dám nhìn ông nội ngươi như thế, xem Đinh Ba của ta đánh ngươi về nhà méc mẹ."

Cương thi cảm nhận được cơ thể Mã Tiểu Linh tỏa ra tiên khí, chỉ thất thần một chút, đã bị Đinh Ba đánh văng ra ngoài.

Thiên Bồng Nguyên Soái thấy đòn đầu tiên rất ok, liền hưng phấn. Lại giơ Đinh Ba lên, nhảy bổ về phía cương thi: "Ha ha, tốt quá. Ông nội ngươi lâu lắm mới được hạ phàm, xe ra bảo đao vẫn chưa già. Cháu ngoan, trở lại ăn một cào của ông nội ngươi nè."

_______

Vì case này khá dài, nên mình chia ra lần post vì sợ mọi người chờ lâu. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ và tuần mới nhiều may mắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio