Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

chương 147: cổ mộ liên hoàn trận (15)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiểu Linh!" - Bành Xán kinh ngạc thốt lên. Thấy Mã Tiểu Linh bị Âm Dương Nhãn tấn công đột nhiên mềm nhũn ngã xuống, thước pháp trong tay liền đánh thẳng về phía đứa bé.

Đứa nhỏ chỉ nheo mắt vội né tránh, Bành Xán liền nhân cơ hội nghiêng người ôm lấy Mã Tiểu Linh, dùng sức đẩy Mã Tiểu Linh đang hôn mê về phía Ngô Đông Tuyết.

"Bành Xán, mở Âm Dương Nhãn." - Ngô Đông Tuyết đón được Mã Tiểu Linh, gấp rút nói với Bành Xán.

Đứa nhóc này có thể mở Âm Dương Nhãn lâu như vậy, nếu Bành Xán chỉ dùng pháp khí để tấn công sợ không thể áp chế nổi. Cũng may Bành Xán cứu được Mã Tiểu Linh kịp lúc, nếu không nàng đã ngỏm rồi.

Ngô Đông Tuyết đưa tay thăm dò hơi thở của Mã Tiểu Linh, rồi mới yên lòng. Chỉ là khi nhìn thấy Bành Xán bó tay bó chân, lại lo lắng. [Vương Quý Nhân hôn mê, Mã Tiểu Linh cũng hôn mê, mình thì đã hao phí tinh lực, chẳng thể giúp được Bành Xán. Đành dựa vào một mình Bành Xán thôi, tính nguy hiểm rất cao.]

[Đã trận rồi, nếu miễn cưỡng có thể thắng, thì trận cuối cùng phải làm sao?] - Ngô Đông Tuyết nhìn Bành Xán phía xa, trong lòng chua xót, cố nén tiếng thở dài. Nếu Bành Xán có thể thắng trận này, trận kế tiếp cô sẽ có / phần thắng. Nhưng, có vẻ hi vọng quá xa vời.

Ngô Đông Tuyết cứ ngơ ngác nhìn Bành Xán mở Âm Nhãn, nhưng lại không thể khống chế được đối phương. Lại mở Dương Nhãn, dù đối phương có chút chật vật nhưng vẫn còn rất sung sức. Bành Xán đang lảo đảo, sợ chỉ cần phút là Dương Nhãn đã bị hủy diệt. Đúng là thực lực còn yếu quá.

[Bỏ đi, coi như trận tiếp theo không còn hy vọng, đành tới đâu hay tới đó.] - Ngô Đông Tuyết lảo đảo đứng lên, sắc mặt trắng bệch, môi cũng tái nhợt. Lấy ra một hộp gõ, hít sâu, mở ra.

Thời gian chỉ một hơi thở, Bành Xán liên tục bị đánh lùi, cả người bị ánh sáng trắng bao quanh, mùi máu tanh trong nháy mắt nồng nặc. Ngô Đông Tuyết áp chế sự lo lắng, kẹp một lá bùa màu tím, kiếm chỉ tay kia đặt ở giữa trán. Ngón cái nhẹ nhàng đặt lá bùa lên ấn đường, đọc: "Thiên Cương hiện hình, Phá Quân nghe lệnh, Bách Thần quy mệnh, vạn tương kiền khôn. Trảm!"

Kiếm chỉ hướng về đứa bé chém xuống, lá bùa tím hóa thành một thanh kiếm mang theo những tia sét, đâm thẳng về phía đứa nhỏ.

Âm Dương Nhãn trong nháy mắt chiếu vào thanh kiếm, muốn ngăn cản sự tấn công mãnh liệt. Không còn bị Âm Dương Nhãn cầm cố, cả người Bành Xán đầy máu ngã sấp xuống đất. Lồng ngực phập phồng yếu ớt, có thể nhìn ra Bành Xán còn sống, chỉ là lúc này cô không thể phân tâm.

Thấy lá bùa tím ngang ngửa với sức mạnh của đứa bé, Ngô Đông Tuyết liền biến sắc. [Lá bùa tím này có thể tổn thương Hậu Khanh và Hạn Bạt, nhưng lại không thể qua nổi trận thứ này.]

Ngô Đông Tuyết không chút do dự cắn đầu lưỡi, phun một ít máu lên thanh kiếm. Những giọt máu rơi lên thân kiếm, đột nhiên lan rộng, mang theo mười ngàn khí thế chém xuống đứa nhỏ. Nét mặt đứa nhỏ kinh hãi, muốn bỏ chạy, chỉ là đã bị thanh kiếm kiềm hãm. Sau một vầng sáng chói lóa, đứa nhỏ không kịp kêu đã tan thành mây khói.

"Bành Xán, cậu thế nào?" - Ngô Đông Tuyết có chút sốt ruột. Mã Tiểu Linh cũng bị Âm Dương Nhãn tấn công, cũng bị thương.

Ngô Đông Tuyết lấy hết sức kéo Bành Xán vào một góc, đặt bên cạnh Mã Tiểu Linh. Nhìn cả ba đều hôn mê, chỉ lắc đầu khẽ cười: "Mấy người thì tốt rồi, ai cũng hôn mê, không cần đối mặt với trận pháp cuối cùng. Ôi~~~ cũng không biết là tốt hay xấu. Nói thật, em cũng rất muốn xỉu luôn cho rồi. Mấy người nói xem, em có nên tự đánh xỉu mình không? Bỏ đi, như vậy thì sao chứ? Dù sao chúng ta cũng không thể phá được trận thứ ."

"Tiểu Linh!" - Tiếng kêu yếu ớt làm Ngô Đông Tuyết lập tức phấn chấn, quay đầu nhìn. Thì ra là Vương Quý Nhân, vui mừng: "Quý Nhân, chị tỉnh rồi, tốt quá rồi. Tiểu Linh không sao, chỉ bị ngất thôi. Bây giờ hoàn cảnh chúng ta cũng không khá hơn, còn trận cuối cùng, không biết có thể phá nổi không?"

Ngô Đông Tuyết nhanh chóng đem tình hình trước mắt nói cho Vương Quý Nhân nghe. Dù sao Vương Quý Nhân cũng là Yêu Vương, ngay cả Không Gian Giới Chỉ cũng có, thì ít nhất trong tay còn có đồ bảo mệnh. Không chừng, có thể cứu mọi người.

Vương Quý Nhân hít sâu, phát hiện cả người vô lực. [Xem ra mình đã hao tổn Bản Nguyên Chi Lực quá nhiều, chỉ là một người phàm cũng có thể đẩy ngã mình.]

Sầu lo đưa tay thăm dò hơi thở Mã Tiểu Linh, thấy em ấy chỉ đang hôn mê. Trên người tuy rất nhiều vết thương, nhưng không sao. [Chỉ cần mình còn sống, tuyệt đối Mã Tiểu Linh sẽ không sao.]

Cảnh sắc xung quanh thay đổi, một cái quan tài lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Có điều, trái tim Ngô Đông Tuyết chút nữa đã nhảy ra ngoài, run run chỉ vào quan tài, nói cũng khó khăn: "Quan.......tài......Đây là,........là quan tàu giống với Hậu Khanh và Hạn Bạt. Quan tài này em biết, trời ơi! Lẽ nào là Vua Cương Thi sao? Chẳng lẽ toàn bộ Tứ Đại Thủy Tổ đều xuất thế? Lần này là ai? Là Tướng Thần hay Doanh Câu?"

Vương Quý Nhân mím môi, nhìn Mã Tiểu Linh bên cạnh, ánh mắt không hề che giấu tình cảm. Từ trong người Mã Tiểu Linh lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Ngô Đông Tuyết, nói: "Gϊếŧ người trong quan tài."

Ngô Đông Tuyết nhìn thật lâu Vương Quý Nhân, rồi mở hộp gỗ. Một lá bùa màu đen gấp thành hình tam giác, nằm ngay ngắn trong hộp, nhìn rất dễ thấy. Ngô Đông Tuyết có chút bực mình, [ngay cả bùa tím của mình cũng có ánh sáng bao quanh, đây là thứ gì? Xưa nay mình chưa từng nghe có bùa màu đen.]

"Chẳng lẽ........là Huyền Phù?" - Ngô Đông Tuyết không thể tin, nhìn lá bùa trong tay. Cảm thấy cái hộp gỗ đang nóng dần lên, [đúng là huyền phù sao?]. Cô biết có một loại bùa còn mạnh hơn màu tím, nhưng rất khó tìm được người vẽ ra nó. [Không đúng, nếu thật sự là huyền phù, sao Mã Tiểu Linh lại có? Chẳng lẽ là Vương Quý Nhân cho?]

Cô đã biết Vương Quý Nhân nhất định còn đồ tốt mà, lần này cả đám được cứu rồi.

"Lữ Thương đưa cho Tiểu Linh, độc nhất một tấm." - Vương Quý Nhân lạnh nhạt mở miệng. Nàng thấy ánh mắt cuồng nhiệt của Ngô Đông Tuyết, vì thế nói rõ để tránh phiền phức.

[Lữ Thượng? Trời ơi!!! Bùa của Khương Tử Nha, đây là bùa Khương Tử Nha tự vẽ sao? A, thần tiên cũng vẽ bùa. Trên tay mình là bùa do thần tiên vẽ, làm sao đây? Thật chịu không nổi mà, làm sao mới hợp hoàn cảnh đây?]

Ngô Đông Tuyết nuốt nước bọt, định lấy điện thoại ra, không ngờ quan tài trước mắt liền nổ bể ra. Một bóng người màu trắng từ trong quan tài thoát ra, đứng giữa không trung, nhìn xuống với ánh mắt xem thường. Cứ như người dưới chân chỉ là giun dế.

Khi đánh giá đến Vương Quý Nhân, thì hơi sững sờ. Lập tức nở nụ cười, giọng trầm thấp làm Ngô Đông Tuyết có chút đờ đẫn, không biết mình đang ở chốn nào.

"Cũng có chút thú vị đó. Một Yêu Vương. chà chà. Dù máu Yêu tộc rất khó uống, nhưng tiểu đạo sĩ kia cũng chẳng đủ ta nhét kẽ răng, bổn đại nhân miễn cưỡng chấp nhận vậy."

Vương Quý Nhân nhìn người đàn ông mặc áo bào trắng trước mặt, đồng tử co lại, thốt lên: "Doanh Câu!"

"Hổn láo! Lớn mật, thứ Yêu Vương nho nhỏ như ngươi, lại dám gọi thẳng tên bổn đại nhân. Ngươi là ai? Sao lại biết bổn đại nhân?" - Người đàn ông áo bào trắng trầm xuống.

"Vương Quý Nhân." - Vương Quý Nhân không sợ hãi, bình tĩnh nhìn đối phương.

Doanh Câu nhíu mày, nụ cười có chút giả dối, giọng nói tùy ý: "Bạn của Khanh Khanh? Xem ra bổn đại nhân đã hiểu nhầm, không ngờ lần này đồ cúng thật sự không tồi."

"Nữ Oa nương nương phục sinh ngươi, không phải để ngươi muốn làm gì thì làm." - Vương Quý Nhân nhếch môi, chậm rãi nói. Nàng vẫn cho rằng đây là tác phẩm của Lữ Thượng, nhưng Doanh Câu là người bên cạnh Nữ Oa đã xuất hiện, mà Liên Nhi lại do Lữ Thượng đưa vào trận. Lẽ nào, Lữ Thượng bắt tay với Nữ Oa nương nương sao? Không thể, nếu liên thủ tại sao nhiều năm như vậy, vẫn không có tin tức gì về Nữ Oa?

[Những trận pháp này đều dùng yêu lực chống đỡ, chỉ với mình Lữ Thượng sẽ không làm nổi, có thể Liên Nhi ở trong trận chỉ là sự trùng hợp. Lữ Thượng luôn nói bản thân là người chính nghĩa, làm sao có thể tán tận thiên lương tạo ra Cửu Điệp Trận. Còn Nữ Oa nương nương thì sao? Bà cũng không phải là người thích gϊếŧ chóc, người làm ra Cửu Điệp Trận lẽ nào chỉ muốn thả Tứ Đại Thủy Tổ báo thù giúp mình sao?]

[Nói không chừng, Nữ Oa nương nương đang ở một nơi nào đó hay một thế giới nào đó không thể trở về. Cho nên, Tứ Đại Thủy Tổ mới xuất thế tìm bà, hoặc báo thù cho bà]. Nghĩ đến đây, Vương Quý Nhân có chút vui, vì nàng không hề nhận được lệnh của Nữ Oa nương nương. Nàng không muốn quản những việc này, nàng chỉ muốn cùng Mã Tiểu Linh thanh thản mà sống. Nàng có thể không quên được chuyện bị Lữ Thượng dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu đến sắp thần hồn tan rã, nhưng nếu Nữ Oa muốn nàng ra tay, thì nàng cũng không thể từ chối. Dù sao Yêu tộc mất, còn nàng lại ở đây, Yêu Tộc vinh nhục đều trong tay nàng.

Doanh Câu híp mắt nguy hiểm nhìn Vương Quý Nhân, lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Người dám uy hiếp bổn đại nhân, đều bị tan thành tro bụi."

"Đúng là rất phong độ, bất quá chỉ là vài tên đạo sĩ, lại dám làm càn. Bổn đại nhân không tin Hậu Khanh vì kẻ tiểu tốt như ngươi, lại dám trở mặt với ta." - Doanh Câu vung tay, Ngô Đông Tuyết bị một sức mạnh vô hình nâng lên không trung.

Đồng tử Ngô Đông Tuyết rụt lại, xem ra lần này tránh không khỏi. Nhẹ giơ tay, lá bùa hình tam giác mở ra, bắn thẳng về phía Doanh Câu.

Doanh Câu thấy lá bùa bay đến phía mình, trên lá bùa không có một chút khí tức, liền nhếch miệng, có chút tự cao: "Chỉ bằng thứ này.........không ổn rồi."

Doanh Câu cảm thấy mí mắt phải giật nhẹ một cái, một luồng khí tức nguy hiểm dị thường phát ra từ lá bùa. Doanh Câu dám khẳng định, nếu lá bùa này dán vào người hắn, thì hắn sẽ tan thành mây khói, cơ hội cứu vãn cũng không có. [Người đó là ai? Sao lại có lá bùa lợi hại như vậy?]

[Đáng tiếc bởi vì bất cẩn mất đi tiên cơ, nên đã bị lá bùa khóa chặt, dùng tốc biến sợ cũng không tránh thoát. Nhưng tốt xấu gì mình cũng là Vua Cương Thi, làm sao có thể ngồi chờ chết ở đây. Thà chết trận, không sống tạm.]

Doanh Câu ngửa đầu hét một tiếng, răng nanh thật dài phát ra từng trận hàn quang, ánh mắt chuyển đỏ. Trong thời gian ngắn, đã biến thành khuôn mặt dữ tợn của Vua Cương Thi.

Doanh Câu hội tụ sức mạnh toàn thân, không cần chiêu thức khoa trương, chỉ là hơi xuống thế thủ, tay phải nắm lại, đánh thẳng vào lá bùa đen. Đáng tiếc huyền phù đã ở trước mặt, Doanh Câu đem hết sức cũng như một đứa bé, lá bùa đen không một chút xi nhê. Trái lại, cú đấm này lại làm lá bùa hấp thụ thêm sức mạnh, hướng thẳng về Doanh Câu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio