Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Quý Nhân ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh, mặc kệ cô ấy kéo nàng đi ra ngoài, rồi thầm liếc mắt ra hiệu cho Uyển Nhi. Uyển Nhi hiểu rõ, vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn. Khi ra đến bên ngoài, chờ vách đá đóng lại, Uyển Nhi mới thở nhẹ, đưa nhẫn cho Mã Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, chiếc nhẫn này dù có lục tung khắp Trung Hoa cũng tìm không thấy. Cô chắc rằng không lấy?"
"Uyển Nhi, nếu đồ tốt như vậy, sao ông ấy lại cho tôi? Tôi với ông ta không thân không thích, cái này quá quý, tôi càng không nhận."
Uyển Nhi cười, lắc đầu, thật hết cách: "Cô cho rằng ông ấy thật sự muốn cho cô sao? Chỉ là tôi với ông ta đánh cược, tại vì thua nên ông ta mới đưa cái nhẫn này cho cô."
"Đánh cược cái gì?" - Mã Tiểu Linh không tin.
"Đây là bí mật, cô không thấy nét mặt không tình nguyện của ông ta sao? Cô yên tâm, đánh cược là chuyện của tôi với ông ấy. Nếu sau này ông ta dám làm gì nguy hại đến cô, tôi nhất định đánh ông ta đến cha mẹ nhận không ra luôn." - Uyển Nhi cười thầm. Lời này dù chính cô nói ra, nhưng đấu với Thường Thiên Khánh dễ gì thắng nỗi. Có điều nếu ở cạnh nhau, thì nói lớn chút cũng không sợ.
"Cô đánh thắng ông ta sao? Lẽ nào cô cũng là Yêu Vương?" - Mã Tiểu Linh thốt lên ngạc nhiên.
Uyển Nhi nhún vai, xoay người, không nói nữa. Vương Quý Nhân lấy lại cái nhẫn, bất chấp đeo vào ngón tay Mã Tiểu Linh
Nhìn chiếc nhẫn thuận lợi trượt vào ngón giữa, Vương Quý Nhân lúc này mới cười: "Ừ, đẹp lắm. Hử? Sao mặt em đỏ vậy?"
"Ai cần cô lo, ai cho phép cô tự ý đeo nhẫn cho tôi? Tôi không thích." - Mã Tiểu Linh tức giận nhìn Vương Quý Nhân, định tháo nhẫn xuống. Không ngờ, chiếc nhẫn đột nhiên đâm vào ngón tay nàng, đau buốt. Khi nhìn lại, phát hiện bên trong chiếc nhẫn mơ hồ thấy được màu đỏ sậm. Một lúc sau, trên ngón tay nàng có thêm một vòng sáng bao quanh.
Mã Tiểu Linh trong lòng e sợ, một lúc nữa có một không gian thật lớn mở ra trước mặt nàng. Trong này rất lớn, so với nhà nàng còn lớn hơn. Mã Tiểu Linh nhìn thùng đạo cụ trong tay mình, rồi đặt nó ngay ngắn vào một góc của Không Gian Giới Chỉ.
Mã Tiểu Linh thu nhẫn, xoay vài vòng, phát hiện người nhẹ như chim. Ngón giữa ngoại trừ trọng lượng của chiếc nhẫn, thì không có gì cả. Nàng vui vẻ, liền đem tất cả đồ trong tay Vương Quý Nhân bỏ vào, cười thầm. [Ai da, đồ tốt thật đó. Cũng may Uyển Nhi giúp mình đem ra, nếu không chắc hối hận chết mất.]
[Cho dù Thường Thiên Khánh có âm mưu mình cũng không sợ. Sợ cái gì chứ, có gì đáng sợ chứ. Bất quá đến lúc đó, cứ dọn đồ chạy trốn, có Không Gian Giới Chỉ trên tay, mình có thể đem theo bất cứ thứ gì, không còn sợ chuyện xảy ra bất ngờ. Còn gì phải lo chứ?]
[Hèn gì, thời nay thịnh hành dùng thử. Quả nhiên, chỉ cần một lần dùng liền phát hiện rất tốt.] - Mã Tiểu Linh không thể khép miệng được, quay đầu nhìn vách đá, rồi kéo Vương Quý Nhân lên dây xích, vừa đi vừa giục: "Đi nhanh chút, nếu không Thường đại ca đổi ý bây giờ. Nhanh lên."
Ba người vội vã từ núi Nga Mi trở về thành phố S, bùa lúc trước xin chú Cầu cũng được gửi đến. Mã Tiểu Linh đem mọi thứ để hết vào trong chiếc nhẫn.
Từ lúc đeo chiếc nhẫn này, Mã Tiểu Linh vẫn cười mãi không thể khép miệng. Đến khi phát hiện, chỉ cần là đồ không có sự sống đều có thể bỏ vào nhẫn, thì nàng rất hài lòng. [Thế này, không phải mình sẽ tiết kiệm được mấy trăm tệ tiền phí đậu xe hàng tháng rồi sao? Hơn nữa không lo xe bị phá hay bị trộm. Ôi~~~ càng nhìn nó càng hài lòng.]
"Này, Uyển Nhi, cô biết chỗ nào bán xe không? Tôi muốn mua một chiếc, lần này ở lâu nên cần dùng đến." - Dù sao không gian rất lớn, có thể bỏ nguyên chiến xe vào. Mã Tiểu Linh không cần lo lắng phí vận chuyển.
"Tiểu Linh muốn mua xe gì?"
"Mitsuoka Orochi, tôi đã muốn mua rất lâu rồi. Mau mau, đi liền đi." - Mã Tiểu Linh liền nói lên chiếc xe nàng thích. Lúc trước thất nghiệp, nàng đã rất thích chiếc xe này, chỉ là túi tiền không đủ. Hiện giờ có tiền, không mua thì đợi khi nào?
[Orochi?], Vương Quý Nhân sâu xa nhìn Mã Tiểu Linh. [Chẳng lẽ thời nay có thú cưỡi à? Vì sao mình chưa từng thấy?]
Khi đến tiệm xe, Vương Quý Nhân mới biết nó không phải là con Đại Xà. Mím môi thầm nghĩ, cũng may lúc nãy không nói gì, nếu không mất mặt chết.
Có điều, ngoại hình chiếc xe này nhìn không tệ. [Chẹp, ánh mắt của Mã Tiểu Linh đúng là rất được. Còn nhớ cái xe tên Volkswagen Beetle gì đó của em ấy, cũng là tên một loại con trùng gì đó ấy nhỉ? Bây giờ lại thích chiếc xe con rắn này? Làm sao giống như thích động vật vậy nhỉ? Có điều, chiếc Orochi này đẹp hơn chiếc Volkswagen Beetle kia nhiều.]
Mã Tiểu Linh cười híp mắt thử xe, một lúc rồi đi xuống, điều chỉnh kính chiếu hậu, vỗ vỗ thân xe, vui vẻ trả tiền. Vừa chuẩn bị lên xe, Vương Quý Nhân liền cười nói: "Chị có thể lái thử không?"
"Hử? Cô cũng có hứng thú à? Đây, chìa khóa, cô lái về đi." - Mã Tiểu Linh sảng khoái đưa chìa khóa cho Vương Quý Nhân, quay đầu nói với Uyển Nhi: "Uyển Nhi, cùng nhau về chứ?"
Uyển Nhi khẽ nhìn Vương Quý Nhân một chút, cười nói: "À, hai người về trước đi, tôi còn chút việc."
"À, vậy chào nhé, gặp sau."
"Ừm, bye."
Xe được thiết kế hơi thấp, có hai chỗ ngồi. Vương Quý Nhân vừa lên xe, Mã Tiểu Linh liền đưa tay sờ sờ tay lái, nóc xe từ từ mở ra. Khoảng vài giây, trong xe sáng ngời. Vương Quý Nhân nhẹ nhàng mở máy, đạp nhẹ chân gas, xe chạy đi.
Cảm giác này, quả thực không tồi. Vương Quý Nhân hơi ngã về sau, cả người thả lỏng dựa vào ghế, tốc độ xe cũng giảm một chút, rồi từ từ tăng tốc. Gió trở nên mạnh hơn, những sợi tóc tùy ý thả phía sau bị gió cuốn lên, chạm vào cổ nàng làm hơi ngứa. Vừa định đưa tay vén sợi tóc trên cổ ra, thì phía trước có một cô gái như bị điên, lao thẳng ra đường.
, tiếng thắng chói tai vang lên, xe đột nhiên thắng gấp, làm Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh chút nữa văng ra ngoài, thân xe thì ma sát mạnh với mặt đường. Vương Quý Nhân hoảng hồn, giẫm mạnh thắng xe, một ánh sáng tím mắt thường không thể nhìn thấy lướt đến phía trước, cố gắng kéo chiếc xe lại. Cuối cùng, khi vừa sắp đụng trúng cô gái đó thì đã ngừng lại hoàn toàn.
Cũng may, hai người có thắt dây an toàn, nhìn cô gái phía trước, sao đột nhiên vượt đèn đỏ lao ra? Mã Tiểu Linh thở gấp, xuống xe. Vừa mới mua xe, vừa mới lái lần đầu lại thắng gấp....Thắng gấp aaaaaaaaa.........l.....lố.......lốp xe của tôi.....
Mã Tiểu Linh tỉ mỉ kiểm tra chiếc xe, thấy không bị gì lúc này mới trầm mặt, đi tới trước. Một cô gái váy dài đang ngồi bẹp dưới đất, hai mắt không có tiêu cự, chỉ run rẩy tỏ vẻ hoảng sợ.
"Cô làm gì thế hả? Đèn đỏ mà xông ra là sao? Cô muốn chết thì cũng đừng có lao đầu vào xe tôi chứ. Cô nói xem, còn trẻ có gì mà nghĩ không thông hả?" - Mã Tiểu Linh tức giận ngồi xổm xuống kiểm tra thương tích của cô gái. Còn may, chỉ bị trầy nhẹ.
"Em không biết, em không có chạy ra. Tự nhiên cơ thể em nó tự di chuyển. Hix, chị nói, có phải em gặp ma không?" - Cô gái kinh ngạc lên tiếng, giống như sắp chết chìm lại nắm được cái phao cứu sinh, vội vàng nắm chặt cánh tay Mã Tiểu Linh, cãi lại.
Mã Tiểu Linh muốn kéo tay cô bé ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin và hoảng sợ kia, cuối cùng thở dài, nói: "Cô bé chờ tôi chút."
"Quý Nhân, không sao rồi. Cô đậu xe vào ven đường đi." - Mã Tiểu Linh phất tay với Vương Quý Nhân, đỡ cô gái đang sợ hãi cứ nắm chặt mình không buông đi về trước, chép miệng nói: "Làm ơn, bây giờ đang đứng giữa đường, cô muốn làm gì? Vào vỉa hè đi, cô nói gì tôi cũng nghe được không?"
Vương Quý Nhin híp mắt, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm cánh tay Mã Tiểu Linh đang bị nắm chặt. Nàng có thể nhìn ra, cô bé kia dùng sức không nhẹ, cánh tay trắng nõn của Mã Tiểu Linh đã ứ vài vệt máu.
Vương Quý Nhân thu mắt, đưa tay lấy chìa khóa, rút ra, không thèm mở cửa xe, tháo dây an toàn, nhảy ra ngoài. Khi nắm lấy tay cô bé kia, nàng hơi dùng sức, làm cô bé hét lên đau đớn, bàn tay đang siết chặt cánh tay Mã Tiểu Linh liền lỏng ra.
Vương Quý Nhân nghiêng người, để Mã Tiểu Linh không thấy hành động lén lút đó, ném chìa khóa cho em ấy, nói: "Chị không biết đậu xe, chị dẫn cô bé này qua kia đường chờ em."
Nói xong, không quan tâm cô bé đang sợ hãi giãy dụa, kéo cô bé vào ven đường. Trên vỉa hè, có rất nhiều người đang bu lại xem náo nhiệt. Vương Quý Nhân lạnh lùng quét qua, tất cả đều giả bộ nghiêng đầu ngắm cảnh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Vương Quý Nhân. Thấy Vương Quý Nhân đi tới, cả đám như hiểu liền chừa ra một lối đi nhỏ. Đến khi bóng dáng Vương Quý Nhân biến mất trong khúc quanh, thì mới có người la lên: "Woa, đúng là vô tình lạnh lùng nha."
"Lời này từ miệng mi, cũng đủ biết mi là M."
"Nếu như cô ấy chịu cầm roi da, thì tôi tình nguyện làm M cả đời." - Đã rơi vào trong ảo tưởng mất rồi.
Có lẽ những người xung quanh đều đang mún ói, nên biến mất không thấy tăm hơi. Mọi thứ trở lại như ban đầu.
Mã Tiểu Linh đậu xe xong, đưa Vương Quý Nhân cùng cô bé kia vào quán nước. Ông chủ bưng ra vài cái bánh kem xoài và trà sửa trân châu, nhìn cô bé vẫn đang sợ hãi không ngừng, nhíu mày, ngưng giọng nói: "Chuyện lúc nãy là tình cờ sao?"
"Hở! Không phải, cháu gần đây cảm thấy rất lạ. Cứ như có ai đang theo dõi cháu, lại dường như không có, bạn bè cháu nói cháu bị bệnh đa nghi. Lúc nãy cơ thể cháu cứ như bị thứ gì đó khống chế, chạy thẳng ra đầu xe. Cháu vẫn cho rằng có người đang đùa dai, nhưng người đó có thể khống chế cơ thể của cháu sao? Có thể sao? Oa oa ~~~~" - Cô bé vừa nói vừa kích động đập bàn, rồi phát hiện khách đang nhìn mình chằm chằm, liền nằm dài trên bàn khóc rống lên.
---------------
Orochi có nghĩ là con rắn lớn, hoặc rắn đầu. Từ này là tiếng Nhật.
Xe Mitsuoka Orochi