Thanh Nghiêm uể oải ngồi trên ghế mặc cho phụ thân của mình khoác hết đống quần áo này đến đống trang sức nọ lên người. Cũng may trang phục ở đây không quá cầu kì, ngoại trừ trung y thì chỉ cần thêm hai lớp áo ngoài là được. Phải nói thêm, thế giới này gọi là Thương Khung, khác hoàn toàn với Trái Đất. Hiện nay, nơi này có năm quốc gia lớn là Nam Hà, Tây Vệ, Bắc Chiến, Đông Ly và Trung An, bên cạnh còn có một số quốc gia nhỏ và các nước chư hầu. Nơi Thanh Nghiêm đang sống là Đông Ly quốc, một quốc gia phát triển mạnh về thương nghiệp, tích lũy lượng tài phú nhiều nhất.
Ở Đông Ly cũng như toàn bộ Thương Khung, mọi người đều đi theo con đường tu luyện là chủ yếu. Tất cả các đứa trẻ khi đến một tuổi sẽ tham gia Đại lễ phong Ấn. Ấn ở đây chính là thuộc tính sức mạnh của từng người, đồng thời thể hiện thiên phú của người đó. Theo như bản thảo của Như Sương, nguyên chủ Sở Lan Tâm khi một tuổi đã nhận được Bảo Ấn hệ thủy, được người trong gia tộc đưa vào trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng do tính cách nhút nhát yếu đuối nên bị người hãm hại mà chết khiến cho nữ chủ trùng hợp xuyên qua.
Với nguồn linh hồn lực cộng dồn mạnh mẽ, nữ chủ Sở Lan Tâm đã khiến Bảo Ấn thay đổi thành Thần Ấn_Liên Thuyên Ấn. Cũng may cô ta biết không mà che dấu chuyện này, nếu không sẽ chết tập hai chứ chẳng chơi. Dù vậy, như đã bình luận trước đó, nữ chủ này thời gian đầu gây chuyện không hề ít.
Trở lại với Vũ Đình Nghiêm Thần, nhân vật này sở hữu điều kiện có thể nói tốt nhất trong truyện. Sinh ra là hoàng nữ của hoàng thất Đông Ly, nhận được Thần Ấn_Thiên Trụ Ấn giống như cha của mình. Mẹ là nữ hoàng Đông Ly, cao thủ hàng đầu của Thương Khung. Cha là Điện chủ Thất Sát điện lừng danh thiên hạ. Họ hàng hai bên cũng không phải dạng tôm cua chuột nhắt. Thiên phú kinh người, hậu trường cứng rắn, đáng tiếc bị bà tác giả cho chết yểu năm mười tuổi. Nghĩ đến đây, Thanh Nghiêm đen mặt.
”Bảo bối, bảo bối! Con thấy sao?” Lam Phượng Khuynh véo nhẹ hai gò má của Thanh Nghiêm, cười tà mị hỏi. Từ lúc biết linh hồn con gái mình hoàn toàn trở về, anh lúc nào cũng treo nụ cười trên môi. Phải biết từ khi Thần nhi sinh ra, linh hồn con bé chỉ còn một hồn một phách trong thân xác. Nếu đến năm mười tuổi vẫn không thể khiến linh hồn hoàn thiện, con bé nhất định sẽ chết. Khi biết chuyện này, anh đã điều toàn bộ thế thực của Thất Sát đi tìm biện pháp nhưng vẫn không có kết quả. Không ngờ hôm nay Thanh Hàn lại khẳng định linh hồn của Thần nhi đã khôi phục. Điều này làm anh vui mừng quá đỗi. Thật tốt!
Thanh Nghiêm hoàn hồn nhìn bản thân mình bị bọc như cục bông. Trang phục gọn nhẹ màu lam thêu hình loài Hiêu, một loài chim hoang hung hãn và dũng mãnh. Thật không hổ là Lam Phượng Khuynh, cho con gái mình mặc đồ phong cách đến vậy, chẳng thấy hơi hướm hoàng gia đâu cả. Còn có, cái áo bông màu hồng phấn nữa, thiệt hết nói.
Hiện tại thời tiết đã sang cuối thu. Khí trời se lạnh không tốt cho trẻ em, mặc như vậy cũng được. Thanh Nghiêm lắc lắc cái đầu mình vài cái, cảm thấy khó chịu với mấy thứ đeo trên đầu. Chúng thật nặng!
Thấy Thanh Nghiêm cau có, Lam Phượng Khuynh hiểu rõ nhanh chóng tháo đám trang sức trên đầu con bé xuống, chỉ chừa mỗi chiếc vòng băng tinh trên tóc.
”Thế nào?” Lam Phượng Khuynh buồn cười hỏi.
Thanh Nghiêm gật gật đầu.
”Con gái của phụ thân thật thông minh.” Lam Phượng Khuynh ôm lấy Thanh Nghiêm, hôn nhẹ lên trán của cô.
Thanh Nghiêm nhìn chằm chằm Lam Phượng Khuynh. Người đàn ông này thật sự yêu cô, rất yêu cô.
”Phụ... thân...”
”Ừ.”
”Phụ... thân...”
”Cha ở, con gái. Đừng lo lắng!” Lam Phượng Khuynh nỉ non bên tai Thanh Nghiêm. Anh không biết phần linh hồn còn lại của con mình đã trải qua những gì. Nhưng anh có thể cảm nhận được sự bất an từ tận cõi lòng con bé. Lam Phượng Khuynh anh sẽ không để cho bất cứ ai làm hại con gái của mình. Ai dám đến, đều chém chết hết!
Thanh Nghiêm vùi đầu vào cổ của Lam Phượng Khuynh, che giấu đi cảm xúc của mình. Được cha yêu thương là như vậy sao?
”Đúng rồi bảo bối, sau khi nhận Ấn xong, con sẽ phải cùng Luân nhi chọn đồ vật đoán tương lai.” Lam Phượng Khuynh đột nhiên nói, xoay người Thanh Nghiêm ra ngoài. “Khi đó, không cần chọn ngọc tỷ, nhớ sao? Nè, là thứ này.” Lam Phượng Khuynh không biết từ đâu lấy ra ngọc tỷ quơ quơ trước mặt Thanh Nghiêm.
Uy, cha, làm sao ngài có được ngọc tỷ? Thay đổi thái độ chóng mặt thế này làm Thanh Nghiêm tụt hết cảm xúc.
”Nhớ, thấy nó thì ném đi. À không được, con cứ nhét vào người Luân nhi là được.” Lam Phượng Khuynh nói thao thao bất tuyệt, chẳng quản Thanh Nghiêm có nghe hiểu hay không. “Làm hoàng đế có gì hay, cha dẫn con đi tung hoành thiên hạ vui hơn nhiều.”
Nghe vậy, Thanh Nghiêm bật cười. Tiếng cười đứt quãng của trẻ con nghe như tiếng suối róc rách bên tai. Lam Phượng Khuynh điểm nhẹ cái mũi của Thanh Nghiêm, cười mắng:“Dám cười ta!”
Thanh Nghiêm bỏ ngoài tai lời nói của Lam Phượng Khuynh, giả vờ đòi lấy ngọc tỷ. Thấy vậy, Lam Phượng Khuynh đem nó ra xa.
”A...”
”Không cho.”
”A.”
”Không cho.”
Cứ như vậy, một người đòi, một người tránh chơi vui đến quên thời gian. Cho đến khi Thanh Nghiêm tỏ vẻ không thèm lấy ngọc tỷ nữa, Lam Phượng Khuynh mới vui vẻ cất nó vào.
”Rất tốt, lát nữa đừng thèm lấy nó là được.”
Thật ra, cô chỉ muốn xem ngọc tỷ là dạng như thế nào thôi.
”Bảo bối, đi thôi. Đến giờ rồi.”
Lam Phượng Khuynh ôm Thanh Nghiêm rời khỏi phòng. Nằm trong lòng Lam Phượng Khuynh, Thanh Nghiêm khẽ nhắm mắt lại.
Nếu như không trở về được, vậy từ giờ trở đi Phạm Thanh Nghiêm chính là Vũ Đình Nghiêm Thần. Cô sẽ không để mình sống uất ức như đời trước, sẽ dùng chính năng lực của mình để bảo vệ người quan trọng của bản thân. Nữ chủ, nam chủ gì đó, nếu họ gây bất lợi cho cô và phụ thân như trong nguyên tác, cũng đừng trách cô tàn nhẫn ác độc