Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng bên ngoài cửa Cảnh Tử Phong gõ vài vài cái nhẹ nhàng, sau đó mở cửa đi vào.
Bước đến cạnh bàn làm việc , kéo ghế ngồi xuống đối diện anh trai mình.
Cảnh Tử Sâm vẫn chưa ngẩng đầu vẫn đang tập trung những tập hồ sơ trong tay.
- Anh , em có chuyện muốn nói.
Bàn tay cầm cây bút vàng ngưng lại , Cảnh Tử Sâm ngẩng đầu không nhanh không chậm thả bút xuống ,ngả người ra sau.
- Chuyện gì ?
Cảnh Tử Phong nhìn anh , ánh mắt cẩn trọng xem xét sắc mặt người đối diện.
- Là chuyện của Tiểu Nghiêng.
Dường như Cảnh Tử Sâm có phần nào suy đoán trước được , anh vẫn im lặng rõ ràng ngụ ý chờ Cảnh Tử Phong nói tiếp.
- Tiểu Nghiêng hiện đang bị bệnh , anh có thể đến thăm em ấy không ?
Cảnh Tử Phong thấy chân mày Cảnh Tử Sâm nhíu lại ..
Anh ta ngưng một chút lại nói tiếp.
- Đã lâu rồi anh không còn quan tâm Tiểu Nghiêng như ngày xưa .Em biết anh cảm nhận được tình cảm Tiểu Nghiêng dành cho anh.
- Nói xong rồi ?
Lúc này Cảnh Tử Sâm mới cất giọng hỏi , Cảnh Tử Phong gật đầu.
Anh lạnh nhạt lên tiếng.
- Anh không rõ tình cảm Tiểu Nghiêng dành cho anh là gì nhưng anh rất rõ tình cảm của em dành cho con bé.
- Anh...!
Cảnh Tử Phong không nghĩ Cảnh Tử Sâm lại thẳng thắng vạch trần sự thật anh ta cố né lảng tránh.
Có chút khó tiếp nhận.
Bỏ qua vẻ lúng túng của em trai , Cảnh Tử Sâm nói tiếp..
- Năm ấy anh nợ Tiểu Nghiêng một lời hứa khiến cô ấy lưu lạc chịu khổ một thời gian.
Những gì cần bù đắp anh cũng đã cố gắng bù đắp.
Nhưng anh rất rõ ràng tình cảm anh dành cho Tiểu Nghiêng chỉ là anh trai đối với em gái Anh cũng rõ tình cảm đơn phương bao năm qua của Tiểu Nghiêng nên mới hạn chế tiếp xúc và gặp mặt để con bé có thể không lún sâu và ngộ nhận.
- Còn về em ,
.