Hai ngày liền Tô Nhược đều nhốt mình trong căn phòng xa lạ của một khách sạn ở Thành Phố.
Cô không ra ngoài, cứ vùi mình trên chiếc giường ngoài ăn với ngủ cô cũng chẳng buồn lên mạng xem tin tức.
Tiếng đập cửa vang lên, Tô Nhược mệt mỏi lếch thân ra mở cửa.
Đập vào mắt Henry là một Tô Nhược sắc mặt tái nhợt, người dường như không có sức sống.
- Trời ạ, em định hù ma anh à, cái bộ dạng này của em là sao?
Đóng cửa lại rồi Henry cầm một bọc to đi đến sopha, Tô Nhược dụi mắt dường như bị thiếu ngủ nên mắt cô cày xè.
- Anh nhìn gì mà nhìn, đồ em dặn anh mua giúp, mua xong hết chưa?
- Đây này,nằm hết trong đây..
Henry đưa cô túi lớn anh ta mới mua, không kiềm lòng được nghiêm túc nhìn Tô Nhược.
- Tiểu Nhược em có vấn đề gì thì phải nói anh nghe chứ, em cứ âm thầm chịu đựng sẽ sinh ra trầm cảm thì sao? Nói anh nghe em và Cảnh Tử Sâm thế nào rồi, sao lại dọn đến đây ở, có nhà lại sao không về?
Nghe Henry nhắc đến Cảnh Tử Sâm,mắt Tô Nhược cay xè, bàn tay đang lấy đồ cũng ngưng trọng lại.Cô hít thở thật sâu, rồi làm như không có chuyện gì, tỉnh bơ trả lời..
- Kết thúc rồi..
Cô ngẩng mặt nhìn Henry, ánh mắt long lanh hàng ngày có phần cô đơn.
- Henry đừng hỏi em thêm gì nữa được không, thời gian tới em chỉ muốn tập trung cho công việc..
Henry biết rõ Tô Nhược luôn tỏ ra mình ổn, chuyện gì cũng không muốn chia sẽ.
Anh ta vỗ vỗ tay cô.
- Được..được, thất tình thôi mà cũng không thể chết được.
Tô Nhược liếc xéo anh ta..
- Ai nói với anh là em thất tình.
Hừ..Em vào thay quần áo, chúng ta đi ăn.
Nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, nụ cười an ủi của Henry cũng tắt đi, lắc đầu thở dài.
Hai ngày sau Tô Nhược bay sang thành phố T dự show thời trang lớn của Châu Á.
Cô trở về những ngày tháng vùi đầu vào công việc, ngày nào cũng đến tối khuya mới trở về phòng, hơn nửa tháng ở thành phố T miệt mài dự show, nhận phỏng vấn rồi quay quảng cáo, Henry cũng mừng thầm vì Tô Nhược đã cố gắng vượt qua cơn bão lòng tập trung cho sự nghiệp.
Dù trước đó anh ta đã từng mong chờ mối quan hệ giữa Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm sẽ có kết quả.Thế nhưng rốt cuộc mọi thứ đều không trọn vẹn, đành thôi vậy.
Hôm nay Tô Nhược đóng một quảng cáo cho nhãn hàng xe mô tô.
Hậu trường là một nhà kho ở khu ngoại ô thành phố T..
Cô sẽ vào vai một cô gái bị bắt cóc và được người khác giải cứu, người lần này tham gia cùng Tô Nhược là nam người mẫu Nake.
Để hiệu ứng quảng cáo thêm đặc sắc sẽ có cảnh nổ nhà kho, nên các cảnh không cho sơ suất diễn một lần phải hoàn thành ngay.
Bỗng Henry có chút lo lắng, không hiểu sao anh ta cảm nhận được sắc mặt Tô Nhược không được tốt.
- Tiểu Nhược cho người đóng thế nhé, anh cứ thấy lo lo.
Nhìn nhà kho u ám, dù là diễn xuất nhưng không hiểu sao trong đầu Tô Nhược cứ hiện ra những hình ảnh mập mờ năm nào.Tiếng khóc, tiếng hét, tiếng mắng chửi dù mọi thứ không rõ ràng nhưng khiến cô chao đảo tinh thần..
Nhìn xung quanh thấy rất đông người, trái tim Tô Nhược tự trấn tỉnh rằng không phải là thật chỉ là đóng quảng cáo mà thôi.
- Không cần, anh đừng lo không sao đâu mà.
- Vậy sao sắc mặt em xanh thế?
Lấy tay vỗ vỗ lên mặt, chần chừ một chút, Tô Nhược nói khẽ với Henry..
- Lúc bé em từng bị bắt cóc nên nhìn nhà kho có chút ám ảnh.
Nói xong cô nhìn mặt Henry đơ ra mà buồn cười.
- Thật sao, sao anh chưa bao giờ nghe em nói qua.
Tô Nhược nhún vai.
- Cũng là quá khứ rồi mà..
Hôm nay nhắc lại chỉ là buộc miệng kể qua, cho tinh thần thoải mái hơn thôi.
Tô Nhược nói qua một cách tự nhiên, cô mỉm cười nhưng Henry phát hiện ánh mắt cô che giấu gì đấy,mang vẻ trầm buồn,cô liêu thật lạ..
Henry muốn hỏi thêm nhưng lúc này đạo diễn hô to,yêu cầu diễn viên vô vị trí, bắt đầu chạy máy..
????????????️️.